Khi yêu, chẳng ai có thể hiểu nổi được trái tim của chính bản thân mình. Không phải là do họ ngu ngốc, mà đơn giản chỉ là thực sự đã bị mù quáng trong tình yêu mà thôi. Yêu nhau một cách điên cuồng, bỏ rơi cả lý trí, cùng nhau tạo dựng nên những giai điệu của tình yêu thương. Khi rơi vào trò chơi tình ái, chỉ có thể là hai kết thúc: ngươi thua, ta thắng và ngươi thắng, ta thua. Thua trong tay nhau, thua vì mình đã đem lòng yêu đối phương trước. Hỏi thế gian tình là gì? Tình là mê luyến. Cho dù đi đến đâu cũng vấn vương sợi dây tơ hồng. Cho dù đứng tại đâu cũng có thể vô thức tưởng tượng ra bóng dáng của ai kia. Một thân ảnh đứng giữa đất trời.
Tà áo dài phấp phới, tưởng như vô tình, nhưng lại cứ thế khiến trái tim ai đó xuyến xao. Có chút nhớ mong về cuộc tình hạnh phúc. Có chút khao khát muốn uống được ánh mắt của đối phương. Ánh trăng kia dù có đẹp đến mấy cũng không thể sánh với ánh mắt của người đang yêu. Ánh trăng chỉ soi sáng ra vài giây phút, nhưng lại như một nốt nhạc ngân vang lên, chiếu sáng cả cuộc đời của những người đã trót sa chân. Ai sẽ là người mở ra cánh cửa của tình yêu chân thành? Ai mới có thể là kẻ chinh phục? Thực sự bước đến đỉnh điểm của tình yêu, ta sẽ không thể nào buông tay.