Có một chút chuyện, sau khi bạn đạt được, mới phát hiện kỳ thật căn bản nó vẫn còn chưa chính thức thuộc về mình, so với thứ bạn chưa từng có được càng khiến cho bạn khó chịu hơn. Trừ phi thứ kia là một món đồ bạn không có một chút hứng thú.
Tôi dùng rất nhiều thời gian để hồi tưởng lại những thời điểm ở chung với Kiều Tư Vũ, sau đó mới phát hiện hóa ra từng cái chi tiết nhỏ, tôi đều có thể nhớ rõ ràng như vậy. Tôi cũng dành nhiều thời gian để nhìn kỹ vào nội tâm của mình, cuối cùng, tôi không thể không đối với chính mình thành thật, tôi thích Kiều Tư Vũ rồi, đồng thời tôi cũng tự thương hại chính mình, những cái suy đoán kia của tôi, cùng những suy đoán của Tôn Oánh, không lúc nào là không châm nhói lòng tôi.
Đúng vậy, tôi thích chị ấy, tình yêu đến đột ngột như thế, tổn thương cũng đến đột ngột như vậy.
May mắn là trước đây tôi cũng từng có một đoạn tình duyên khắc cốt ghi tâm, cũng từng một lần khắc sâu sự phản bội, cho nên từ khi Kiều Tư Vũ chơi trò chơi mất tích đến tận bây giờ, tôi vẫn có thể như trước biểu hiện được sự trấn định. Tôi nhớ từng ở nơi nào đó đọc qua hai câu thơ, tình yêu làm cho người ta sung sướng, thất tình làm cho người ta khắc sâu, tôi nghĩ, sau khi trả cái giá quá lớn cho đại giới, tôi đã thật sự trưởng thành, đã học xong việc đem những tâm tình không vui giấu ở trong lòng, để dáng tươi cười hiện lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hoa-huu-khoi-phong-hoa-le-lai-no/1419416/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.