Lương Noãn Tình bị câu hỏi của tôi làm cho sửng sốt, có chút không dám đối diện với ánh mắt của tôi, hai đầu lông mày cô ấy hiện ra một tia bực bội: "Nhất Nặc, cậu có thể đừng nói chuyện khó nghe như vậy được không? Mình nói mình yêu cậu!"
"Yêu?" Vẻ mặt tôi hơi trào phúng, thấp giọng lập lại một câu.
Cô ấy lại một lần nữa mềm nhũn ra, ngữ khí trở nên hòa hoãn: "Nhất Nặc, cậu không nên ngây thơ như vậy."
"Hả? Tôi ngây thơ ở chỗ nào?"
Cô ấy nhìn tôi, trầm mặc hồi lâu, rồi khẽ nói: "Chúng ta đã không còn là những đứa trẻ mười mấy tuổi, lúc trước, tình yêu của chúng ta có bóng cây to của trường học che chở, thế nhưng sau khi tiến vào xã hội rồi, mọi thứ không còn giống như vậy nữa."
Lồng ngực của tôi lại khẽ nhói đau từng cơn, tôi gật đầu nói: "Đúng vậy, cậu đã không còn giống như trước nữa."
"Nhất Nặc, bố mẹ mình rất háo thắng, cái gì cũng muốn so với người ta, về phương diện này cũng như vậy. Lúc đó mình cũng đã hai mươi lăm hai mươi sáu rồi, bạn bè bên cạnh, bạn cùng lứa, từng người từng người lần lượt kết hôn, mình thì ngay cả bóng dáng bạn trai cũng không thấy, lúc ấy mình đã phải nhận biết bao nhiêu là áp lực, cậu có hiểu được không!"
"Tôi đương nhiên hiểu, so với cậu còn hiểu hơn nhiều."
"Hai nhà chúng ta không giống nhau, ít ra cậu còn có em trai!" Cô ấy có chút nôn nóng, tốc độ nói chuyện vừa vội vừa nhanh.
Cuộc đối thoại như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hoa-huu-khoi-phong-hoa-le-lai-no/1419397/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.