Liêu Chấn Vũ chỉ cảm thấy trong thân thể có một luồng khí nóng xông vọt lên, cậu không thể nào khống chế được tâm tư hỗn loạn, hô hấp dần dần dần trở nên gấp gáp.
Kẻ gây chuyện vẫn không biết gì, còn tiếp tục giơ chân lên khoác lên eo của cậu, Liêu Chấn Vũ cảm giác như bản thân bỗng nổ tung, đỏ mặt đẩy cô ra, "Tôi cảnh cáo cậu, tôn trọng nhau một chút!"
Hạ Mộng Hoan bị đẩy ra, đầu hơi hơi ngửa ra sau, làm cho toàn bộ hơi thở của cô phun hết lên cổ cậu. Nhẹ nhàng, ngưa ngứa, nhiệt tình mà im ắng mê hoặc... Liêu Chấn Vũ cảm thấy ngay cả hồn của mình cũng bị cô thổi bay rồi.
Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong ngực, thân thể Liêu Chấn Vũ dần dần đã có chút biến hóa. Cậu cảm thấy hơi thẹn, lại có chút vô tội. Cậu dù sao cũng là một người bình thường, nam nhân hào hoa phong nhã, làm sao có thể chịu được loại trêu chọc này... Cậu sai rồi, cậu không nên tin lời Hạ Mộng Hoan, cái gì mà chỉ cần tâm thuần khiết là tốt rồi, sự thật chứng minh, nam nhân đến lúc này rồi, làm thế nào mà thuần khiết được!!
Cái người trong truyền thuyết Liễu Hạ Huệ kia ôm người đẹp trong lòng mà tâm không loạn, hơn phân nửa chính là gay.
Liêu Chấn Vũ bị Hạ Mộng Hoan giày vò đến không nhẹ, rơi vào đường cùng, đành phải dùng chăn đem cô quấn chặt lại, ném qua một bên, "Làm vậy để tôn trọng cậu."
Sau đó cậu nằm ở bên cạnh cô, nghe âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hap-duong-phen/2441853/chuong-112-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.