Lê Ngữ Băng là chạy bộ tới. 
Đường Tuyết không nghĩ tới cậu tới nhanh như vậy. Cô còn đang nhàm chán ngồi xổm ở bên lề đường xem người đi đường đi đi lại lại, cậu đột nhiên từ bên người gọi cô,"Này." 
Đường Tuyết quay mặt ngửa đầu nhìn cậu. Cô ngồi xổm, nguyên nhân bởi vì thị giác, nhìn từ dưới đi lên, trong tầm mắt đại bộ phận là chân dài của cậu. 
Lê Ngữ Băng cúi đầu, bởi vì vừa mới chạy xong, lúc này thở hổn hển, thái dương lấm tấm vài giọt mồ hôi, dưới đèn đường phản xạ mảnh vụn ánh sáng nhu hòa. 
Đường Tuyết cảm giác Lê Ngữ Băng khả năng mọc cánh, không phải làm sao lại nhanh như vậy bay đến bên người cô. 
Lê Ngữ Băng cúi người nhìn cô, "Làm gì chứ, như cái tên ăn mày." Sau đó không nói lời gì mà đem cô kéo lên. 
Khí lực cậu lớn, cầm cánh tay của cô nhấc lên, tựa như nhấc một con vịt. Mặc kệ cô có đồng ý hay không, đều phải đứng lên. 
Đường Tuyết bị Lê Ngữ Băng nhấc lên về sau, nhìn thấy cậu mặc áo tay ngắn màu đen, cánh tay để trần, trên cánh tay bắp thịt rắn chắc hiện lên. 
Ban đêm tháng tư ở Bắc Kinh, vẫn còn có chút ý lạnh, Đường Tuyết hỏi: "Cậu không lạnh sao?" 
"Không lạnh." Lê Ngữ Băng buông cô ra, "Nói đi, có chuyện gì sao?" 
Đường Tuyết vừa muốn mở miệng, lúc này, mấy em gái cười cười nói nói đi qua, trong đó một em gái nhìn thấy Lê Ngữ Băng, kinh hô một tiếng: "A! Lê 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hap-duong-phen/2441777/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.