Cơm tối lại là ba người cùng nhau ăn, Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng dùng chung một phiếu ăn. Lúc hai người đi mua cơm, Dụ Ngôn luôn đi theo không rời. 
Lê Ngữ Băng thấy có chút không kiên nhẫn. 
Lúc ngồi xuống ăn cơm, Đường Tuyết cùng Dụ Ngôn nói chuyện. Lê Ngữ Băng ở bên cạnh cúi đầu nhìn điện thoại, ngồi nghe bọn họ nói chuyện phiếm. 
Dụ Ngôn hỏi:" Hôm nay huấn luyện thế nào?" 
Đường Tuyết:" Cũng tốt, nhưng mà hôm nay bị huấn luyện viên mắng, ngay trước mặt rất nhiều người làm tôi sợ muốn chết. 
"Tôi cũng bị huấn luyện viên nói." 
"Hử?" Đường Tuyết kinh ngạc:" Nói cậu cái gì?" 
"Nói tôi huấn luyện không chuyên tâm, hiệu quả không lí tưởng, như vậy đó." 
Đường Tuyết gật gật đầu:" Thì ra các huấn luyện viên ai cũng giống nhau." 
Đến cả Dụ Ngôn mà cũng bị mắng, một người như cô chịu vài câu giáo huấn cũng không có gì. Đột nhiên có cảm giác mình được an ủi phần nào. 
Đường Tuyết thấy Dụ Ngôn một mặt ưu sầu, cảm thấy đứa trẻ như cậu chắc là không quen bị mắng, thế là an ủi cậu:" Huấn luyện viên đều thích nói nặng lời, không cần để trong lòng." 
Dụ Ngôn thở dài, nhẹ nhàng nói:" Tôi chỉ lo là mình sẽ cao hơn." 
Đây đúng là một việc bất lợi đối với cậu. 
Lê Ngữ Băng lên diễn đàn dò xét một vòng, lúc đầu là muốn nhìn xem còn có ai mắng Đường Tuyết nữa không. Đột nhiên nhìn thấy một bình luận có ý nghĩ thật là phi thường, nói ba 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hap-duong-phen/2441707/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.