Đường Tuyết vào một gian phòng có tiếng nhạc. Dù đôi tai cảm âm(*) không tốt cũng biết tiếng nhạc này do đàn cổ đánh ra, giai điệu du dương êm ái, tựa như suối chảy róc rách.
(*) cảm âm ( hay thẩm âm): cảm thụ âm nhạc.
Cửa phòng không khóa chặt, dòng suối cứ như vậy trôi ra.
Cô nghe đến mê mẩn, bất giác đẩy cửa vào.
Sau cánh cửa là một sân băng rộng lớn bằng phẳng. Trên mặt băng trắng như tuyết có một người đang khiêu vũ.
À không, là đang trượt băng.
Cậu ta mặc một bộ trang phục huấn luyện đen nhánh, ẩn sau trang phục là tứ chi săn chắc dẻo dai. Theo tiếng nhạc trầm bổng, cậu ta ở trên mặt băng trượt, xoay tròn, nhảy, bay lên không. Lúc tiếp đất, lưỡi dao và mặt băng ma sát tạo ra một ít vụn băng màu trắng.
Không biết có phải vì cách đất một đôi lưỡi dao trượt hay không, khi cậu ta khiêu vũ trên băng, thân hình có vẻ phá lệ nhẹ nhàng, giống một con bướm đen, chao liệng quanh khe núi lưu luyến chẳng rời.
Đường Tuyết ở bên nhìn rất đẹp mắt, không nhịn được mà tiến gần thêm một chút, muốn nhìn rõ mặt cậu ta.
Bỗng, một giọng nói gọi cô lại: "Bạn học bên kia, xin hỏi bạn tìm ai?"
Đường Tuyết dừng bước, phát hiện bên cạnh sân băng có không ít người, có người ngồi có người đứng, có người mặc quần áo bình thường, có cả mặc trang phục huấn luyện.
Gọi cô lại là một người phụ nữ trung niên tóc dài mặc quần áo thể thao, thấy cô không trả lời, người đó tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hap-duong-phen/102017/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.