Đường Tuyết được đưa tới phòng họp trên tầng ba. 
Quản lý Ngô đẩy cửa, ra hiệu cho cô đi vào, Đường Tuyết cảm thấy hơi là lạ, nhưng cô chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, quản lý Ngô đã đẩy nhẹ một cái, cô cứ như vậy mà bước vào phòng. 
"Anh nhớ anh còn có chút việc, anh đi trước, các em từ từ nói chuyện." Quản lý Ngô nói xong, không cho cô thời gian phản ứng, đóng sầm cửa lại. 
"Này..." Đường Tuyết chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. 
Cô xoay người, đánh giá căn phòng này. 
Phòng họp hình chữ nhật, diện tích khá lớn, trang trí đơn giản, thoạt nhìn rất trống trải. Ở giữa là bàn hội nghị, cuối phòng là cửa sổ sát đất, rèm cửa màu xám mở toang ra, xuyên qua cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy quảng trường, cây xanh, người đi đường. 
Trước cửa sổ sát đất là một chiếc ghế xoay đã có người ngồi. 
Giờ phút này, người nọ quay về phía cửa sổ sát đất, chỉ chừa lại cái gáy cho cô. 
Giả tạo. Trong lòng Đường Tuyết thầm phỉ nhổ. 
"Xin chào." Cô mở miệng gọi người nọ. 
Chiếc ghế từ từ xoay lại, đối diện cô. 
Người nọ mặc đồ thể thao màu trắng, để tóc ngắn qua tai, đưa lưng về phía ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, gương mặt không tính quá rõ ràng nhưng khi Đường Tuyết nhìn thấy cậu vẫn thoáng kinh ngạc, trong lòng thở dài: Người này thật đẹp! 
Làn da trắng nõn, mặt mày đoan chính, ánh mắt trong trẻo, khí chất sạch sẽ, chính là một mỹ thiếu niên. 
Cậu lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, tắm ánh mặt trời, cả người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hap-duong-phen/102011/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.