"Bạn cùng bàn của tôi"
Tác giả: Đường Tuyết (lớp 2)
Bạn cùng bàn của tôi tên là Lê Ngữ Băng, một cậu bé vô cùng đáng ghét. Tại sao tôi lại ghét cậu ấy? Bởi vì ông nội hứa với tôi, nếu kết quả thi của tôi xếp thứ nhất lớp thì ông sẽ đưa tôi đi Disneyland chơi. Tôi rất muốn đi Disneyland! Nhưng người xếp thứ nhất không phải tôi, mà là Lê Ngữ Băng. Thầy cô ở trường luôn khen ngợi Lê Ngữ Băng. Ba nói với tôi, con nhìn Lê Ngữ Băng, rồi nhìn lại mình đi. Tôi hi vọng thầy cô đừng khen ngợi Lê Ngữ Băng nữa, bởi vì cậu ấy rất đáng ghét.
...
Lời phê trong bài văn của Đường Tuyết là một hàng dấu ba chấm, cô không biết cô giáo Triệu muốn nói gì.
Dù sao ý của cô đã trình bày rõ ràng rồi.
Nghỉ giữa giờ, cô Triệu gọi Đường Tuyết vào văn phòng, dạy cô một số đạo lý, ý tứ đại khái là phải tương thân tương ái bạn học, về học tập phải tự tìm tòi thêm, chỉ cần bỏ công sức, hạng nhất vẫn có khả năng... vân vân.
Đường Tuyết gật đầu như giã tỏi, thái độ chẳng khác nào nịnh bợ.
Sau đó, cô Triệu lại khen cô: "Lần này em viết văn không sai chính tả và diễn đạt, dấu ngắt câu cũng dùng chính xác, rất khá, cố gắng nhé."
Đường Tuyết thật vui vẻ: "Cảm ơn cô. Cô ơi, bài là do em nhờ Lê Ngữ Băng sửa hộ, lần sau em sẽ nhờ cậu ấy sửa tiếp!"
"Khụ, ý cô không phải vậy..." Trán cô Triệu nổi đầy vạch đen, "Đường Tuyết, em xem, Lê Ngữ Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hap-duong-phen/102000/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.