Từ nhà đến công ty không xa, chỉ mất mười lăm phút ngồi xe. Cái đó là chưa tính đến chuyện kẹt xe, tính rồi thì mất ba mươi phút sau hai người mới đứng được trước cổng công ty.
Trong mơ chưa từng nhìn thấy, trước khi nhảy lâu cũng không có cơ hội, con người Bạch Nhược lúc đó không linh hoạt như bây giờ, còn có một chút sợ sệt những chỗ đông người. Nếu cho cô chọn thì chắc là lẩn tránh đâu đó thì hơn, có một nỗi sợ cứ lẩn quẩn bên người. Một nơi đông người duy nhất mà cô cảm thấy ổn, đó là lớp học. Nó đông đúc nhưng ít ai để ý đến sự tồn tại của cô ngoại trừ Bạch Sang Sang, như vậy thì cũng giống với việc ở một nơi ít người. Đó cũng có thể giải thích cho hiện tượng khi chìm vào giấc mơ, ngày đầu tiên đi học cô tỏ ra rất bình thường.
Trước cổng công ty không ít người qua lại, trước biết bao nhiêu con mắt, tao nhã mở cửa xe bước xuống, khuôn mặt trắng sáng cùng một chút lạnh lẽo, chiếc áo sơ mi cùng màu với áo vest đen, điểm nhấn là chiếc ghim cài áo màu ánh kim. Trên tay là chiếc đồng hồ Rolex, người đi đường điều phải để lại một ánh nhìn, là nam giới cũng phải chậm nhịp bước chân. Vừa bước ra khỏi chiếc Maserati Ghibli màu trắng, với phong cách thiết kế nổi bật, đầy nét sang trọng, đỉnh cao cùng sự tiện nghi đẳng cấp, điểm đặc biệt nằm ở đây là mẫu xe chưa ra mắt thị trường, sở hữu nó cũng đủ hiểu người vừa bước xuống thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950640/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.