Sáng hôm sau cả hai không hẹn mà dậy cùng nhau, Bạch Nhược do hôm qua ăn không nhiều nên đói muốn rã ruột. Năm giờ sáng đã nằm ôm bụng, trôi qua thêm mười phút quyết định đi làm bữa sáng cho rồi.
“Đừng đi!”
Nửa thân trên của Cố Mặc thoát y hoàn toàn, hôm qua chỉ là không gài mấy cúc áo để lộ phần ngực, hiện tại thì trực tiếp vứt luôn cái áo. Vành tai của Bạch Nhược đã đỏ từ lúc nào không hay, cô bị hắn kéo trở lại giường còn sờ lên vành tai ửng đỏ kia: “Hôm qua tại sao cô lại nổi giận.”
“Anh vứt hết đồ của tôi đi rồi, còn lấy đồ của Thẩm An Huyền cho tôi mặc, cảm kích thì có nhưng tôi không vui.” Nể tình cái chân bị què của hắn, Bạch Nhược nói.
“Không phải đâu, là tôi mua đó!”
“Ừ thì anh mua cho Thẩm An Huyền.”
“Không phải, là khi biết được cô tỉnh dậy tôi lập tức đi mua.”
Bạch Nhược chớp mắt vài cái nhìn lên trần nhà, cái này cũng quá là ngạc nhiên đi. Cô quyết định cho nó là lời nói dối hoàn hảo, câu nào không vừa ý thì cứ cho là nói dối như thế bản thân sẽ dễ chịu hơn.
Giọng điệu của Cố Mặc không còn cứng nhắc như hôm qua, nhưng tính cách lạnh nhạt không bỏ cảm xúc vào trong lời nói vẫn không sửa được.
“Cũng vừa người, mà anh mua chỉ một bộ?” Bạch Nhược không để ý chuyện hôm qua mình hiểu nhầm rồi nổi giận đùng đùng, không thèm nói xin lỗi ngược lại còn chất vấn Cố Mặc. Lời xin lỗi mà nói ra lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950637/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.