Là loại thuyền được trang bị đề phòng bất trắc, người này muốn cô rời du thuyền, là ý gì?
Bắt cóc tống tiền?
Bạch Nhược điềm nhiên đi theo, biết sao được? Thân thể của cô ra gió cũng có thể thổi bay, nói về phản kháng tất cả chỉ vô ít, còn làm cho người kia tức giận, lụi cho cô thêm vài phát để cảnh cáo.
Tốt nhất Bạch Nhược chọn cách ngoan ngoãn đi theo, bắt cóc cũng được, tống tiền cũng được chí ít không làm hại đến người vô tội, không động đến Dương Tư. Những điều này cô điều suy nghĩ cẩn thận.
Đợi một lát nữa khi di chuyển ra chỗ thoáng đãng, chỗ mà ánh trăng đang chiếu sáng, cô tranh thủ nhìn rõ khuôn mặt kia. Cô nghĩ người uy hiếp là một trong những đối thủ của Dương Gia.
Đến khi chiếc thuyền cứu hộ chạm xuống mặt nước, người kia bắt ép cô xuống đó, lúc ánh trăng soi rọi, Bạch Nhược kinh hoàng một phen.
“Bạch Sang Sang?”
“Tao đây, lâu lắm rồi mới gặp.”
Cô ta không còn giả vờ nữa, trở về cách xưng hô như lúc xưa, chất giọng trở nên bình thường, không ép bản thân hạ giọng xuống nữa, Bạch Sang Sang trên tay cầm một con dao sáng chói, được ánh sáng của ánh trăng phản chiếu, nó càng sắt lạnh hơn bao giờ hết.
Cứ như cô ta mong chờ được gặp lại Bạch Nhược lắm vậy.
“Chị muốn ý gì?”
“Cưỡng hiếp mày!”
Bạch Nhược không biết bơi, giờ phút này đây cô muốn nhảy xuống biển lớn thật sự.
Cái gì vừa mới lướt qua tai vậy? Là do sống biển quá lớn, làm cho câu nói trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950618/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.