Đứng dưới cơn mưa như đang trút nước, người kia tay cầm ô đen nói: “Dương thiếu gia, cậu về lấy thứ gì sao? Có thể nói tôi một tiếng, để tôi đưa tới là được rồi.”
Đình quản gia mở cổng nghênh đón Dương Tư trở về, hắn là dạng người lang bạt hết chỗ này đến chỗ khác. Có nhà rộng lớn, còn sang trọng nhưng lại không thèm ở. Về nhà ít nhất cũng chỉ vài ba hôm, rồi lại ngứa chân chạy đi đâu mất.
Từ khi Dương Tư đủ lông đủ cánh, Đình quản gia mấy khi được gặp hắn đâu.
Quản gia ban đầu còn chưa nhìn đến mặt Dương Tư, để ý rồi thì lại nghiến răng tức giận: “Thiếu gia, ai ức hiếp cậu? Sao lại khóc như vậy, mắt đều sưng hết rồi!”
Giọng của Dương Tư vẫn còn chưa rõ, khóc lóc một trận giọng nói thành ra khàn đặc: “Không sao, ba mẹ tôi có ở nhà không?”
Đình quản gia đáp: “Họ vẫn chưa, nhưng có lẽ sẽ về sớm thôi. Lúc nãy hai người có điện về dặn dò để tôi chuẩn bị vài món.” Mắt thấy có người ngồi ở bên kia, ông nhỏ giọng hỏi “Kia là…”
Dương Tư cong môi, cười nhẹ: “Vâng!”
Bạch Nhược do tác dụng phụ của thuốc nên ngủ ngon lành, vẻ mặt rất yên tĩnh. Dương Tư đưa mắt nhìn, vẻ mặt tràn đầy sự hạnh phúc. Giây phút này không ai có thể hạnh phúc hơn hắn nữa đâu, hắn dám cá là như vậy.
Chiếc xe lăn bánh chạy vào trong, Đình quản gia che ô giúp Dương Tư bế Bạch Nhược vào nhờ lớn.
Bị người khác di dời, cô cũng không hay biết.
“Phòng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950611/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.