Nhưng hắn biết một điều, nên nghe lời!
Cố Mặc đứng dậy, đặt tay lên xoa đầu của cô, muốn hôn xuống một cái. Nhưng lại không có can đảm, luận về tư cách càng không có.
Nếu Dương Tư xuất hiện ngay lúc này, một tay choàng eo, một tay nâng cầm Bạch Nhược. Hắn hôn xuống, từng chút từng chút chiếm lấy khoang miệng miệng của cô.
Cố Mặc lúc đó cùng lắm là lao vào đánh nhau một trận cho hả giận, đánh xong thì có mười cái miệng cũng không thể thốt ra một lời.
Tự hỏi sao đời hắn lại bao phủ một màu đen như thế? Có chút ánh sáng cũng không thể giữ nó cho bản thân mình, muốn chiếm lĩnh lại càng khó. Ai cũng chống đối, chưa từng có ai bước qua vạch đỏ ủng hộ Cố Mặc cả.
“Ông nội của tôi đến tìm em, chăm sóc ông giúp tôi.” Cố Mặc điềm tỉnh nói xong câu, hắn lúc đến đây bằng chiếc xe thể thao.
Trong lúc tinh thần không tỉnh táo, lại lấy chìa khóa của chiếc đó. Không gây tai nạn đã may mắn lắm rồi, Bạch Nhược nhìn chiếc ô tô màu đen được vứt ở lề đường mà cảm thán.
Bạch Nhược gật đầu đồng ý, cô nói: “Anh lái xe cẩn thận!”
Không nỡ đến mấy, Cố Mặc cũng phải rời đi!
Bạch Nhược nhấn chuông cửa nhà Dương Tư, vào trong thì đã thấy Cố Anh Phong đang nghiên cứu cây cảnh.
Cô lên tiếng chào hỏi: “Cố lão gia, người đến đây tìm con sao?”
Cố Anh Phong vui mừng nhìn về phía Bạch Nhược: “Ừm, đương nhiên là đến tìm đứa trẻ ngoan rồi.” Cố Anh Phong buông tha cho chậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950596/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.