Bữa cơm này sẽ trọn vẹn hơn khi không có sự xuất hiện của Cố Mặc, còn có người mặt dày như thế sao?
Cố Mặc thả lỏng cơ mặt phản bác lại: “Đúng là tôi có ý đồ, mẹ tôi nhìn trúng em ấy.”
Dương Tư đứng phắt dậy khác với ba mẹ hắn, hai người họ rất điềm tĩnh. Tách trà trên tay Lan Hi cũng nguội dần bà nhấp một ngụm, đưa mắt nhìn Dương Tư.
Dương Tư tự biết bản thân mình quá khích, đành kìm nén ngồi trở lại ghế. Hắn cũng muốn nói gì đó, nhưng phải nói gì đây. Ba mẹ hắn có nói là thích Bạch Nhược bao giờ đâu, hắn càng không thể tùy tiện nói ra những lời cất giấu trong lòng.
Cục tức này nuốt kiểu nào cũng bị nghẹn.
Bạch Nhược không nhìn Cố Mặc, không phải né tránh ánh mắt mà là không muốn nhìn. Giọng vẫn như lúc đầu: “Cố phu nhân chỉ trông tôi giống một người, cũng chưa nói là xem trọng. Anh có thể xem tôi như một người bình thường.”
Dương Chí Minh cười qua loa: “Tuổi trẻ thật có nhiều chuyện để nói, dùng bữa thôi không cần căng thẳng như thế. Thằng tiểu tư nhà ta nó không biết giống ai lại nóng nảy như vậy.” Nói rồi ông nhìn qua Dương Tư ra ám hiệu gì đó.
Dương Tư từ khi nghe Bạch Nhược lên tiếng, đã xác định được cơ hội của mình lại lớn thêm vài phần.
Tâm tình dịu lại đôi chút, nhân viên phục vụ cẩn thận đặt những đĩa thức ăn lên bàn. Kể từ đó không nghe thấy tiếng trò chuyện nữa, ai nấy điều nghiêm túc ăn. Cử chỉ không hẹn điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950578/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.