Bạch Nhược sau buổi học, cấp tốc trở về nhà. Cô gấp gáp như vậy là vì chiếc xe đắt tiền của Cố Mặc còn để đầu hẻm lối vào phòng trọ. Khi mượn không nói tiếng nào, ngay cả lời tạm biệt còn chưa nói hẳn là ai đó sẽ lo lắng lắm.
Trước khi về cô còn xem qua phòng giám thị, bên trong chỉ còn mỗi giáo viên chủ nhiệm thẫn thờ ngồi đó, xem ra Cố phu nhân đã rời đi từ trước.
Đứng trước ngôi nhà rộng lớn của Cố Mặc cô có thể thấy được một màu đen bao quanh nó, âm u đến mức quạ bay lên tứ hướng. Đứng ở ngoài nhấn chuông cả mười phút đồng hồ không thấy ai ra mở cửa.
“Không phải đi rồi chứ? Anh ta nghỉ việc ở công ty rồi sao ngày nào cũng bận thế, cái điện thoại của mình vẫn còn ở trong kia.” Bạch Nhược kiên nhẫn ngồi trước cửa đợi thêm năm phút.
“Bạch Nhược? Cô sao không vào trong ngồi ở đây làm gì?” Dì Trương tay cầm một giỏ xách chứa đầy thực phẩm, hẳn là đến nấu bữa chiều cho Cố Mặc.
Bạch Nhược đứng dậy: “Cháu nhấn chuông mà không ai ra mở cửa, chắc là Cố Mặc không có nhà.”
Nhập một dãy số quen thuộc, Dì Trương mở cửa: “Vào trong ngồi đợi đi, Cố thiếu gia sẽ nhanh về…”
Dì Trương nhìn cảnh tượng trước mắt như chết đứng, nhận ra phía sau còn Bạch Nhược muốn cản cũng cản không được, hành động quá chậm chạp rồi.
Phòng khách bao trùm bởi mùi rượu, vỏ chai lăn lóc trên sàn. Điều đáng nói ở đây là thân ảnh mảnh mai của một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950573/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.