"Hừ, có tư cách..." Lời nói đến bên kẽ răng thì dừng hẳn, bà Lý tròn mắt cứng họng.
"Sao? Lý phu nhân bà lại không nói tiếp?" Tạ Tiễn Như dừng ở trước cánh cửa đang mở toang, nhã nhặn đưa tay lên gõ vài cái, bước vào trong.
Ba chữ Lý phu nhân quá nặng rồi, lại nói ai kia cũng không xứng với từ phu nhân.
"À không biết là..." Giáo viên chủ nhiệm dè chừng mà hỏi.
"Tôi đến với thân phận là phu huỵnh của Bạch Nhược, cô chủ nhiệm có vấn đề gì?"
Câu trả lời ngoài dự liệu của giáo viên chủ nhiệm, ít nhiều cũng biết Bạch Nhược mang họ Bạch chứ không phải họ Cố. Đằng này lại nói là phụ huynh? Còn là đích thân đến.
Giáo viên chủ nhiệm cười trừ, vẻ mặt hoà nhã: "Vụ việc vừa rồi chắc chị đã rõ."
Tạ Tiễn Như nghe không lọt tay lời của bà cô, kéo Bạch Nhược đi đến ghế, ngồi xuống. Rất tự nhiên, bà Lý chỉ biết ngậm miệng đứng nhìn.
Thân phận Tạ Tiễn Như không thể đùa được, càng không thể gân cổ lên mà cãi, không khéo lại ăn một bạt tay. Nặng thì cơ nghiệp gầy dựng biết bao nhiêu năm bị sụp đỗ trong phút chốc, nhẹ thì tán gia bại sản chỉ là quá trình xảy ra chậm hơn một chút.
Tạ Tiễn Như gật đầu một đáp rõ chữ: "ừm, biết rất rõ."
Bạch Nhược khẽ chuyển động ngón tay, trong lòng dấy lên cảm giác oan ức. Giáo viên chủ nhiệm đổi trắng thay đen Bạch Nhược thở dài, bỏ qua. Bà Lý đổ tất cả trách nhiệm lên đầu cô, trong lòng cũng chỉ những ý nghĩ hờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950571/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.