Gương mặt của hắn đứng dưới trời chiều vô cùng đẹp đẽ, những góc cạnh trên khuôn mặt đều rất rõ ràng. Lời nói ra lại khiến cho người nghe vô cùng khó chịu.
"Em mặc như thế đi ra ngoài này?" Cố Mặc cau mày mà hỏi, sau đó lại nhìn qua hướng của Dì Trương.
Dì Trương vội phản ứng lại: "Đầu óc của tôi sao lại bất cẩn thế này, để một người bệnh ăn mặc như vậy. Để tôi chuẩn bị một bộ khác."
Trên người Bạch Nhược là chiếc áo sơ mi có phần quá cỡ, che đi chiếc quần ngắn cô mặc ở phía dưới.
Cô ngăn cản Dì Trương đi vào trong: "Dì không phải đã hết giờ làm việc rồi sao? Cháu có thể tự làm được mà."
"Cũng không mất nhiều thời gian, cứ để tôi." Dì Trương gấp gáp đi vào trong.
Bạch Nhược cản không được liền trừng Cố Mặc một cái rõ chán ghét. Hắn cũng nhận ra được ánh mắt của Bạch Nhược, mệt mỏi thở hắt ra một hơi mà nói: "Dì Trường về trước đi, em ấy nói muốn tự làm thì để em ấy tự làm."
"Vậy tôi đi trước đây, thức ăn tôi đã nấu xong rồi. Đặt ở trong bếp đấy Cố thiếu gia và Bạch Nhược dùng bữa ngon miệng, tôi xin phép." Nói rồi Dì Trương hướng ra phía cổng rời đi.
"Tôi cũng phải về rồi!"
Cố Mặc thể hiện rõ sự tức giận.
Bạch Nhược đi vào trong để lấy bộ đồng phục đã được Dì Trương giặt sạch sẽ. Đi vào nhà, cô cảm nhận được khối băng ở phía sau lưng mình đang toả ra hơi lạnh.
"Dì Trương đặt nó ở đâu rồi?" Bạch Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950568/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.