Bạch Nhược đã qua đêm ở nhà Cố Mặc.
Sáng hôm sau, Bạch Nhược thức dậy đảo mắt nhìn xung quanh, không ngoài dự đoán hắn đã rời đi từ sớm. Bạch Nhược còn lầm tưởng mình đã quay về khoảng thời gian ở kiếp trước nhưng hiện thực lại vả vào mặt cô một cái thật đau nói rằng 'không phải'.
Trong căn phòng bếp, một phần ăn sáng được đặt ngay ngắn trên bàn, còn kèm theo tấm giấy ghi chú màu xanh biển nhạt nhìn rất hài hòa. Nét chữ của Cố Mặc yên vị ở trên tờ giấy, hắn ghi rất dễ đọc còn nhìn vô cùng thuận mắt.
“Đừng bỏ bữa.”
Ly sữa nóng vẫn còn nghi ngút khói được đặt bên cạnh, hương thơm tỏa khắp không gian. Bạch Nhược đi đến vò nát tờ giấy ghi chú bỏ rồi nó vào sọt rác không một chút thương tiếc, nếu như là trước đây có khi cô đã kẹp nó vào quyển sách hoặc đem đi đóng khung để ở đầu giường, xem nó như báu vật mà nâng niu ngày ngày ngắm nhìn.
Bạch Nhược kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, dù là không thích đi chăng nữa cũng phải no cái bụng của mình trước đã. Trên trán của cô viết to rõ chữ 'Nghèo' không ăn chỉ thiệt cho bản thân. Cô vừa ăn vừa suy nghĩ phải tìm cách trả đống nợ, không hề để tâm đến việc học của mình. Xung quanh có chuyển động cũng không hề hay biết, người giúp việc vừa mới đến phải chào lại lần thứ hai.
"Cho tôi hỏi, cô có phải là người Cố thiếu gia mới đem về không?"
Kéo ý thức trở về, Bạch Nhược dừng động tác mà trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950550/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.