Dương Tư cầm xấp tiền hôm qua đã lấy đi, đưa sang cho Bạch Nhược, mắt hắn không dám nhìn thẳng cứ đảo mắt nhìn xung quanh. Bạch Nhược khó hiểu không biết đây là ý gì?
"Anh cho tôi, toàn bộ chỗ này sao?"
Hắn độc mồm độc miệng mà nói: "Nếu không thì sao đây? Cô nghèo đến như thế, tôi không nỡ nhìn cô vì đói mà chết đi.”
Đúng là cách cho tiền khiến người ta phải tức đến hộc máu. Nói đúng hơn là hoàn trả lại khoản tiền đã lấy đi, vậy là từ bây giờ Bạch Nhược chính thức cầm số tiền của Cố Mặc. Nhưng có dùng đến nó hay không là quyết định của cô.
Bạch Nhược đưa tay cầm lấy, dù có không dùng đi nữa cũng phải cầm trước đã, cô nói: "Giọng điệu của anh có thể nói dễ nghe một chút không? Người nghe sẽ cảm thấy rất tổn thương."
"Hứ! Không thể, không nghe được cũng phải nghe." Hắn vừa nhai vừa hỏi Bạch Nhược "Sao lại ra nông nỗi này, có phải…" ngập ngừng trong chốc lát, bởi vì tiếp theo đây thật sự rất khó nghe "Có phải bị người ta cưỡng hiếp không?"
Con người đối diện của cô thật khó đoán, ban đầu còn đoán phát nào ra phát đó. Bây giờ thì hồ đồ hết chỗ nói, Bạch Nhược còn đang chọn lựa những từ nào vừa chua vừa chát để đáp trả, thì Dương Tư lại nói tiếp.
"Không thể trách tôi, là do nhìn cô có chút thê thảm vết thương đầy trên mặt, có cả tay chân đều xanh xanh tím tím."
Đây là lần đầu cô có cảm giác mình bất hạnh như vậy, trước đây có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/240057/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.