Câu đối đáp tiếp theo của Bạch Nhược làm cho những người còn lại phải chết đứng, chỉ duy nhất một chữ rất rõ ràng lại rành mạch.
"Được!"
Người đầu tiên có phản ứng là Dung Chỉ, bà ta lập tức thay đổi thái độ trong tích tắc, nhẹ giọng nói: "Ba con, ông ấy chỉ là trong lúc tức giận, cần gì phải như vậy."
"Tôi nói tôi sẽ rời khỏi căn nhà này, bà nên vui mới phải, sao lại cố giảng hoà làm gì?" Cô không có ý định rút lui, có thể rời khỏi chỗ này sớm một chút thì càng tốt.
Bạch Sang Sang diễn vai của kẻ ốm yếu, ôm mặt khom lưng từ nãy đến giờ cũng chịu lên tiếng, muốn đuổi cô đi cho khuất mất, đi càng sớm càng tốt. Nhưng không thể nói thẳng ra, cô yếu ớt mà khuyên nhủ: "Mẹ nói đúng, gia đình này đã cực khổ nuôi em, nói đi là đi chẳng phải, chẳng phải…" Đến đây thì úp úp mở mở, không nói tiếp Bạch Nhược cũng rõ ý tứ trong lời nói, giờ cô đi rồi số tiền họ bỏ ra để nuôi dưỡng tính cho ai?
Hai vợ chồng Bạch Tùng Anh lại thì thầm to nhỏ với nhau một lúc.
Cô không chịu yếu thế trước người chị giả tạo kia, đã muốn thoát khỏi đây điều đầu tiên là phải trở nên mạnh mẽ, Bạch Nhược xem như chẳng có chuyện gì mà nói: "Chẳng phải, số tiền đổ sông đổ biển chứ gì? Tôi nói có đúng không, Bạch Sang Sang?"
"Em gái, em nói gì vậy chị không có ý đó."
"Vậy thì để tôi tính dùm chị, năm ngày một trận nặng, ba ngày một trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/240054/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.