Chương trước
Chương sau
Mặc Liên không có ở đỉnh tuyết sơn, mà ở sâu trong rừng già, rất ít người có thể nhìn thấy, số người biết được công dụng lại càng ít hơn. Tiêu Lê mỗi ngày đem côn trùng cao mà Lam Dật cho bôi toàn thân, thư thái mà đi vào rừng, đến khi cả người đầy mụn mới về lại phòng nhỏ. Đương nhiên không phải thần y dược vô hiệu, chủ yếu là bởi vì Tiêu Lê ở bên ngoài quá lâu, dược tính đều phát huy hết.

Hôm nay Tiêu Lê trời tối mới về, xa xa thấy ngọn đèn dầu trong nhà sáng tỏ, trên cửa sổ giấy mờ ảo nhìn ra một thân ảnh xinh đẹp nho nhã.

Tiêu Lê hổi tưởng lại khi mới đi vào nhà nhỏ này, nhìn thấy Lam Dật. Lúc đó trong lòng chỉ có một câu nói ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’ [câu ở bản gốc vốn là ‘thiên nhai hà xử bất tương phùng’, nhưng là ta không biết dịch thế nào cho hay nên lấy câu cùng nghĩa thế này thay thế chắc là đc a]. Nhớ lại Tiêu Lê ở lần đầu tiên bị đánh ở thế giới này, lúc đó bị thương đến thê thảm. Cuối cùng, có một vị nam tử khí chất cao quý tặng y ba viên bách thảo đan, gián tiếp trợ giúp Dạ, người nam tử ngày đó là Lam Dật. chưa từng nghĩ sẽ có ngày Tiêu Lê hướng Lam Dật cầu cứu, thật là một chữ Duyên to lớn.

Tiêu Lê nói với Lam Dật bọn họ không phải lần đầu tiên gặp nhau, Lam Dật gật đầu, xong lại vùi đầu vào y học nghiên cứu, làm cho Tiêu Lê hiểu được cái gì gọi là “Cuông nhân y học.”

Hít sâu một hơi, Tiêu Lê ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, đều khí thật lớn nói, “Ta đã về, tiểu Thanh, đã có cơm chưa?”

Tiểu Thanh là thị đồng bên cạnh Lam Dật, người “Duyên dáng yêu kiều” này vốn đã đến tuổi cưới xin rồi. Đáng tiếc, lúc này chủ nhân chỉ say mê y thuật, tiểu Thanh chỉ có thể ở trong cốc nấu cơm hầu hạ. Hơn nữa, theo như Tiêu Lê tỉ mỉ quan sát phân tích, cơm của người này nấu, kinh khủng chết đi được!

Giữa lúc Tiêu Lê đang ai thán thiên niên thanh tú, thì nam tử thanh tú ấy trừng mắt chạy ra, “Tại sao về trễ như vậy? Ngươi chính là phải nhìn cho được bát giác mãng xà mới cam tâm quay về?”

Bác giác mãng xà là quái vật truyền thuyết trong rừng, chuyên ăn thịt người về đêm. Tiêu Lê lơ đễnh dương dương chân mày,

“Tin Tưởng ta, giả như là bát giác mãng xà đúng là gặp ta, tuyệt đối sẽ không ngửi nổi mùi thối trên người ta mà bỏ trốn mất dạng.”

Tiểu Thanh lúc này mới nhận ra mùi trên người Tiêu Lê, nhanh chóng che mũi đi vào nhà,

“Tiêu Lê sao ngươi lại đem mình một thân thối như thế quay về, nhanh nhanh đi đến hậu viện thanh rửa đi, ta còn đi làm cơm.”

Tiêu Lê bất đắc dĩ cười, nếu không phải Lam Dật nói Mặc Liên sinh trưởng ở nơi có mùi hôi, y cũng không cần hướng những ao đầm thối không chịu được mà lao đến.

Này hơn nửa tháng rồi, tìm thấy Thần y lại chưa về được La Sát cung không nói, chính mình lại làm cu li, Tiêu Lê vốn muốn nhờ Lam Dật đi giải độc trước,  y sẽ ở chỗ này tìm Mặc Liên. Lam Dật nghe xong nhàn nhạt liếc y, quay đầu coi như không nghe thấy, mà Tiêu Lê không có can đảm lần thứ hai nhắc lại.

Dưới ngọn đèn dầu, ba nan tử lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng thiếu niên da hồng mỉm cười gắp mấy miếng đồ ăn ngon hơn một chút, rồi lại chăm chú tổng kết đánh giá bữa cơm này thực là không tồi lắm, làm cho một…nam tử khác hơi lớn hơn một chút bất mãn chống chế. Cuối cùng, bị đối phương uy hiếp ép buộc, thiếu niên da hồng không tình nguyện mà đảm nhiệm trách nhiệm rửa chén.

Ngày hôm sau Tiêu Lê dậy thật sớm, trực giác nói cho y biết hôm nay sẽ có thu hoạch. Luyện Niêm hoa tâm quyết nửa canh giờ, Tiêu Lê thần khí thanh sảng mang theo lương khô một ngày do Tiểu Thanh chuẩn bị hướng thâm sơn đi vào. Phương pháp Tiêu Lê dùng chính là phân chia tìm kiếm, đầu tiên dụng khinh công chạy vào đến tận cùng bên trong rừng, mỗi ngày trên một diện tích hình quạt tìm kiếm, sau đó sẽ chú ý đánh dấu địa điểm.

Tiêu Lê nhanh chóng đi đến nơi hôm qua đã đánh dấu, xác định đúng phương hướng lập tức bay đi. Gần đến trưa, Tiêu Lê phát hiện một trũng nước thối, bên ngoài có khói mờ lượn lờ, nếu không phải phát ra mùi thối gay mũi, thực không tìm thấy. Tiêu Lê trừng lớn hai mắt, dè dặt đến gần, ống tay phải khe khẽ phát lui đám sương mờ, thình lình xuất hiện một đóa sen lại không giống như sen, màu xanh đậm.

Hoa này không lá không cành, lẳng lặng phiêu phiêu trên mặt nước mà nở rộ.

Tiêu Lê tận lực kiềm chế bản thân kịch liệt vui vẻ mà bụm lại miệng, hít thật sâu vài cái, mùi hôi thối nơi chóp mũi đã không còn khó chịu nữa rồi. Đến khi tân tình khôi phục lại, Tiêu Lê mang bao tay chống độc Lam Dật đưa cho, nuốt vào hoàn đan chống độc, che chở nâng niu như bảo bối mà đem bông hoa xanh thẫm kia hái về.

Quả nhiên không ngoài tiên đoán, Lam Dật thấy đóa hoa này thì biểu tình đạm bạc cuối cùng cũng có thay đổi, kéo ra một quyển sách vừa nhìn vừa gật đầu,

“Không sai, không sai, quả nhiên là hắc chi, giống như sen lại không phải sen mầu xanh biếc trong suốt, tâm hoa màu đen phân bố…”

Tiêu Lê vừa nghe Lam Dật thì thào tự nói, tâm tình vui sướng lập tức bị đập bể chìm đến tận đáy cốc, vẻ mặt thất vọng mà nghe đối phương nói đóa hoa trân quý thế nào, âm thầm thở mạnh một cái: nghìn vạn lần không được tức giận, ta ngày hôm nay tìm thấy loại thực vật hiếm có hắc chi, thì ngày mai nhất định có thể tìm thấy Mặc Liên khó tìm kia.

Cuộc sống truy tìm bảo vật trân quý của Tiêu Lê bắt đầu tiếp tục, tìm thấy không ít các chủng loại trân quý, có lúc tùy ý mang về một bông hoa nhỏ cũng bị Lam Dật nhận ra là tuyệt phẩm chữa thương. Đáng tiếc, yêu cầu tìm kiếm Mặc Liên vẫn chưa thực hiện được.

Tiêu Lê cũng từng một vài lần thu thập được một ít vật kỳ dị. Có khi, cây thảo tham mà kiếp trước dường như gặp qua mang hình dáng thu nhỏ của cư dân Châu Phi; từ xa đã ngửi thấy mùi xác chết kì bí; phát ra một chút tinh quang như ma trơi, làm Tiêu Lê một trận đại khai nhãn giới.

Hôm nay, Tiêu Lê ra ngoài mang về cái cây lục sắc giống như củ cải trắng, trải qua nhiều làn cường liệt mong chờ cùng cực độ thất vọng, Tiêu Lê hiện nay đang có tâm tình chán nản, y tùy ý đem nó ném vào giá thuốc của Lam Dật, không hứng thú lắm mà hỏi,

“Lam lục ca, cái khỏa thâm lục sắc cải trắng này là cái quái gì vậy? Ta thấy nó, toàn thân đều như bọt nước mọc trước một vũng nước thối.”

Lam Dật ngẩng đầu, nhãn thân lóe lóe, cuối cùng bình tĩnh nói,

“Chúc mừng ngươi, rốt cuộc tìm được Mặc Liên rồi.”

“Nha.” Tiêu Lê tùy tiện đáp, đang chuẩn bị bước ra cửa chân lại giật giật mà quay trở lại mắt trợn trắng nói, có thể nói là ‘tròng mắt rớt ra ngoài’ mà hình dung,

“Đó là Mặc Liên? Ta tìm được Mặc Liên rồi?”

Lam Dật thấy y hưng phấn vậy, khe khẽ nhíu mi, không hờn giận nói,

“Sáng mai ta theo ngươi xuất phát, đi gọi tiểu Thanh chuẩn bị hành lý.”

“Được, Lam lục ca.” Tiêu Lê cười xán lạn, hướng Lam Dật cười híp mắt.

Nhờ Tiêu Lê đốc xúc thúc giục, tiểu Thanh đi gói hành lý với tốc độ phi thường nhanh. Ngày hôm sau khi hai người Lam Dật tỉnh dậy, trước căn nhà nhỏ xuất hiện ba con tuấn mã, không cần phải hỏi, đây đương nhiên là thành quả lao động trắng đêm của Tiêu Lê.

Tiểu Thanh bĩu môi, cảm thấy muốn đánh vào cái mặt tươi cười đến xán lạn của Tiêu Lê.

Một đường cực khổ bôn ba không nói đến.

Đợi đến khi Tiêu Lê gửi tin báo cho Dạ mình đang mang thần y trở về thì La Sát cung vốn thiếu sinh khí lại một trận lung lay. Rõ ràng nhất chính là Dạ gần đây mặt mày tăm tối, đã hồng thuận ra không ít.

Đang lúc Tiêu Lê tâm tình kích động như chênh vênh trôi trên dòng sông đứng ở dưới chân núi, thì thấy thân ảnh Dạ lặng lẽ đứng chờ. Ba tháng không thấy, phát giác dung nhan hắn tiều tụy đi nhiều, cả Tiêu Lê cũng vậy.

Nhẫn không chịu được, trực tiếp nhào xuống bay vào lòng Dạ. Tại nơi này, mọi người La Sát cung cằm rơi xuống đất được thần y cấp tốc cứu chữa không dưới ba người.

Dạ rất tức giận, hắn vốn định lạnh lùng đối mặt với Tiêu Lê vài ngày, cho y hảo hảo suy nghĩ lại tội tự ý ly khai, lại bị y bay qua ôm mình mà khí triệt để bị lui xuống, loại sự tình này khiến hắn phi thường tức giận, nhưng lại không thể không thừa nhận, trong lòng hắn giống như mứt quả mấy năm trước Tiêu Lê mua cho hương vị ngọt ngào thơm ngon đến vậy.

Lam Dật không hổ là thần y, băng tầm ti vũ không ai có thể giải được, người này lại có thể xem là đồ chơi trong tay mà dễ dàng đối phó, khiến Tiêu Lê phải khen “Giang sơn có mấy người tài, đều đứng đầu đến trăm năm.” […..k hiểu]

Nhàn nhạ rất nhiều, chính là tiểu Thanh khe khẽ quạt lửa lò thuốc, quay đầu nhìn Lam Dật nghi hoặc,

“Chủ nhân, vị kia chính là La Sát quỷ trong truyền thuyết, La Sát cung cung chủ, hình như không đáng sợ nha, lại tuấn mỹ giống thần tiên, giang hồ đồn đại quả là không thể tin được.”

Lam Dật đang chọn thuốc ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn tiểu Thanh liếc mắt, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi,

“Giang hồ đồn đại quả thật có điều không đúng, nhưng đồn đại về La Sát cung cung chủ tuyệt là sự thật.”

“Làm sao có thể!” tiểu Thanh không tin dùng sức lắc đầu, “Tiêu Lê như vậy lo lắng cho hắn, hắn không có khả năng là người xấu.”

“Thật ra tốt xấu cũng không thể dễ dàng phân chia.” Lam Dật cau mày, lặng lẽ phát hiện người này đi theo mình lâu như vậy cuối cùng lại “Đơn xuẩn”[đơn thuần, ngu xuẩn] như vậy, chỉ trách mình trước đây giáo dục không đến nơi đến chốn thực thấy hổ thẹn, quyết định sau này phải làm cho tiểu Thanh kinh nghiên nhiều ra, cật lực nến trải đau khổ, mới là hơn người nha.

Tiểu Thanh nghe nói vậy, khổ não chốc lát lại vui vẻ không để ý tới. Dù sao tin tưởng Tiêu Lê là ngươi tốt, ở một chỗ cùng y thật khoái nhạc.

Một tháng sau, thân thể Dạ dần dần khỏe như ban đầu, lo lắng ban đầu của Tiêu Lê cuối cùng cũng có thể buông xuống.

“Chủ nhân, ta đi chào từ biệt Tiêu Lê?” tiểu Thanh nhìn cung điện xa xa lưu luyến không rời.

Lam Dật dừng bước lại, cũng nhìn một chút cung điện lặng yên trước mặt, lặng im một hồi lâu chậm rãi gật đầu. Tiểu Thanh thấy vậy lập tức hướng chỗ Dạ cùng Tiêu Lê chạy đi.

Lâu ngày huấn luyện khứu giác mẫn cảm liền ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc. Thấp thỏm bất an chậm rãi đến gần, mùi không ngừng theo cửa phòng truyền ra khiến tiểu Thanh hít thở không thông. Tiểu Thanh mạnh bạo đẩy cửa ra, đập vào mắt là bốn vị hắc y nhân nằm trong vũng máu, mà La Sát cung cung chủ tay cầm trường kiếm đẫm máu quay đầu lại sắc mặt bình thường nói cái gì đó với Tiêu Lê, lúc này hắn dường như không lưu ý chuyện tiểu Thanh xuất hiện.

Tiêu Lê quay đầu chớp mắt mấy cái, hướng tiểu Thanh cười đẹp, “Tiểu Thanh, thay ta hướng chủ nhân ngươi nói lên đường bình an, ta còn có chút việc phải xử lý, sẽ không tiễn các ngươi. Bất quá sau này ta sẽ đến thăm các ngươi.” Dứt lời, phất tay áo, cửa khe khẽ khép lại.

Tiểu Thanh mặt trắng bệch trở lại bên cạnh Lam Dật, đem tình huống vừa rồi với mấy lời Tiêu Lê nói cho Lam Dật, Lam Dật nghe xong chỉ gật đầu, khóe môi hơi hơi cong lên, tựa hồ tâm tình tốt lắm.

..

Chim chóc ríu rít, trời Hạ nhanh chóng đi qua, không khí sáng sớm dẫn theo chút hơi lạnh. Dạ nhìn vẻ mặt bình thản của Tiêu Lê đang ngủ bên cạnh, đợi đến khi y chậm chạp mở hai mắt ra, thì hắn nhẹ nhàng nói “Ngoại trừ ở bên cạnh ta, ngươi nơi nào cũng không cho đi.”

Tiêu Lê còn buồn ngủ nghe tiếng nói mung lung, thân thể do tối quatiêu hao sức lực mà mệt mỏi, ngọt ngào cười nói, “Vậy ngươi phải nuôi ta cả đời sao?”

“Đương nhiên.”

~Toàn văn Hoàn~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.