Trong lòng Xuân Lệ vẫn có nỗi lo lắng, muốn suốt đêm nay trở về ngay.
Chỉ có điều Kỳ Hàm không đồng ý. Hắn nói nhị sư ca, dù sao ở trên núi cũng có nhiều người chăm sóc. Cứ yên tâm đi. Còn Xuân Lệ, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai hắn sẽ tự đưa nàng về. Dù sao cũng vừa mới ra khỏi nơi đó. Hắn cũng muốn có chút thời gian riêng tư với nàng.
Để hắn ích kỷ một chút đi.
Lúc này ánh trăng đã lên đầu nhành liễu, thành trì nước đẹp nhất vào ban đêm, ánh trăng lấp lánh trên mặt nước, những cặp tình nhân cười nói vui vẻ đi qua cầu, nhìn thấy khiến lòng người cũng tan chảy.
Gió ấm áp thổi qua, cảnh say lòng người người tới tự say, những giai điệu du dương từ những chiếc thuyền hoa nhẹ nhàng vang lên, khiến đêm càng thêm dịu dàng.
Trên đường đi, Kỳ Hàm nắm tay nàng, chậm rãi đi một cách kỳ lạ.
“Nha đầu, sau này nàng muốn sống ở trong thành nhộn nhịp phồn hoa này hay ở vùng quê yên tĩnh?” Hắn lắc lắc tay nàng, bỗng nhiên hỏi.
Xuân Lệ rời mắt khỏi dòng sông, dừng bước nghiêm túc nhìn hắn, bỗng dưng dùng móng tay chọc vào lòng bàn tay hắn, “Dù ở đâu, chỉ cần có chàng, ta đều thích. Ta nhớ có một ngày say rượu, có người đã nói bên tai ta, chỗ nào có Kỳ lão nhị chính là nhà của Xuân Lệ, sao chàng lại quên rồi?”
Nàng cười một cách tinh quái, như thể đang chờ hắn bối rối, Kỳ Hàm không để nàng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-chi-xuan/3747673/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.