Kỳ Hàm thực sự đã đến, nhưng hắn không phải một mình. Phía sau còn có một vị tướng quân uy phong lẫm liệt là Tuần Anh.
Xuân Lệ khi nhìn thấy hắn, vừa kinh hỉ lại vừa mất mác.
Mừng vì hắn như một vị thần tướng từ trên cao bay xuống, xuất hiện trước mặt nàng, ánh mắt ấm áp quan tâm như nước mùa xuân, như thể đã xa nhau nhiều ngày, gặp lại tràn đầy cảm xúc. Buồn vì người nữ tử xinh đẹp trước mặt, nàng ta lại là ai?
Giấu đi nghi vấn trong lòng, nàng nhìn Kỳ Hàm mỉm cười nhẹ nhàng, “Đừng lo lắng, ta vẫn ổn. Đến đây, ta giới thiệu với huynh, đây là Lan Vân Khê, là ca ca ruột của ta đã thất lạc nhiều năm. Lần này là mang ta đến để huynh muội nhận nhau, đều là người nhà, không cần phải đánh nhau.”
Rõ ràng là một tình huống đầy sát khí mà nàng lại biến thành như một bữa tiệc.
Lan Vân Khê rõ ràng không ngờ nàng lại nói như vậy, sau một lúc ngẩn người cũng hiểu ra, khi biết mối quan hệ của nàng với hắn ta, hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi kế hoạch của hắn ta sẽ bị kẻ này phá hỏng, quả đúng như vậy.
Hắn ta tiến lên vài bước, mặt không biểu cảm nhìn Kỳ Hàm nói: “Nếu đã là người nhà gặp nhau, vậy ngươi có thể để cái người ngoài này rời đi trước.”
Tuần Anh cầm kiếm cảnh giác tiến đến, đứng bên cạnh Kỳ Hàm, nhìn quanh những người mặc đồ đen, hừ lạnh một tiếng nói với Lan Vân Khê: “Nhiều năm qua, lần nào bọn ta cũng chiến đấu bên nhau, lần này cũng vậy! Nếu ngươi thức thơi, nhanh chóng giao nha đầu không liên quan này ra, nếu không sẽ có m.á.u chảy thành sông! Ngươi chắc cũng không muốn Lan gia này tuyệt tự chứ?”
“Đồ nữ nhân thối tha, ngươi nói năng cho sạch sẽ!” Tiểu Lý tức giận thay chủ tử, muốn xông lên g.i.ế.c nàng ta!
Lan Vân Khê vẫy tay ra hiệu TiểuLys im lặng, kéo Xuân Lệ về phía mình, “Muội ấy là muội muội ta, không phải là nha đầu không liên quan, vậy ngươi là ai? Ngươi và Kỳ lão nhị có quan hệ gì?”
Hắn ta chú ý thấy, khi câu hỏi này được đưa ra, thân hình Xuân Lệ khựng lại. Cô nương ngốc nghếch, ta phát hiện, ta rất có ý thức làm huynh trưởng, huynh trưởng bảo vệ muội muội, chuyện này tự nhiên mà có, không cần học.
Xuân Lệ ngẩng đầu nhìn Kỳ Hàm với ánh mắt tha thiết, hy vọng hắn có thể giải thích vì sao vừa rời đi thì bên cạnh hắn lại có một cô nương, nàng chờ đợi một lúc, Kỳ Hàm vẫn không lên tiếng, cũng đúng, lúc này không phải lúc nói chuyện phiếm.
Ngược lại là Tuần Anh cười nói: “Quan hệ gì, ngươi không thấy sao? Ngay cả kiếm của bọn ta cũng giống nhau, ngươi nói bọn ta là quan hệ gì? Ta cũng không muốn lãng phí lời với ngươi, hôm nay bọn ta đến là để đưa cô nương này đi, ngươi có thả hay không, cũng không phải do ngươi quyết định!”
“Dựa vào cái gì?” Vân Khê gần như cười nói.
“Cứ dựa vào—” Tuần Anh chưa nói xong, Lan Vân Khê đã không thể cử động.
Vừa rồi, khi hắn ta bảo vệ nàng, Xuân Lệ đã nhân cơ hội điểm huyệt đạo của Vân Khê.
Hắn ta nhắm mắt lại, sớm đã đoán được. Giờ nàng vẫn phòng bị hắn ta, có lẽ chỉ có hắn ta ngốc nghếch này thật lòng coi nàng như người thân. May mà nàng chỉ điểm huyệt hắn ta, cũng tốt hơn là đ.â.m một kiếm từ phía sau.
“Gia!” Tiểu Lý hoảng hốt, hét lên!
Lan Vân Khê nói: “Tất cả lui ra!”
“Nhưng mà—”
“Ta đã nói, tất cả lui ra. Muốn phản sao?”
Xuân Lệ lặng lẽ đi đến bên Kỳ Hàm, cúi đầu nói với Vân Khê: “Xin lỗi, muội chỉ muốn để bọn họ an toàn rời khỏi đây. Bọn họ sẽ không làm tổn thương đến huynh đâu.”
Vân Khê cười buồn bã, “Ta có thể để bọn họ an toàn rời khỏi đây, còn muội thì sao? Muội cũng muốn rời khỏi ta sao?”
Câu nói cuối như một nhát dao, đ.â.m vào lòng nàng. Nàng không dám nhìn vào mắt hắn ta, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Kỳ Hàm, chặt chẽ nắm trong tay, như thể như vậy mới có sức để nói ra những điều còn lại, “Ta còn có điều cần nói với huynh ấy, vì vậy ta nhất định phải đi cùng.”
“Nói xong rồi à?” Hắn ta không cam lòng hỏi.
Xuân Lệ ngẩng đầu, “Ca, ta thật lòng khuyên huynh lần nữa, bỏ qua ý nghĩ báo thù đi, nói một câu không dễ nghe, người như Lan Vĩnh Ninh chỉ nuôi dưỡng huynh để lợi dụng huynh, vậy báo thù cho người đó có đáng không? Không bằng, chúng ta thật sự trở lại cuộc sống bình thường, thế nào?”
Hắn ta liếc nhìn Kỳ Hàm bên cạnh nàng, khóe môi cong lên một đường cong quyến rũ, “Nếu ta g.i.ế.c Kỳ lão nhị, có phải muội sẽ không nhận ta nữa không?”
“Như vậy, huynh cũng chẳng khác gì Lan Vĩnh Ninh ác độc.”
“Thôi được rồi, muội cùng hắn về đi.”
“Vậy huynh—”
Hắn ta cười, “Ta sẽ suy nghĩ kỹ, nếu như người Kỳ gia đối xử với muội không tốt, hãy đến nói cho ta, ca ca sẽ báo thù cho muội.”
“Ta đợi tin tốt từ huynh.” Trong lòng Xuân Lệ nhẹ nhõm hơn, cảm giác tội lỗi với hắn ta cũng có vẻ giảm đi một chút.
“Được,” Vân Khê vẫn mỉm cười, “Ta đợi muội về nhà ăn cơm.”
“Về nhà—” Xuân Lệ dừng bước. Không dám nhìn vào mắt hắn ta, “Vậy bọn muội đi nhé.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]