Nửa canh giờ sau.
Lan Vân Khê đứng dưới cây liễu trong sân, hai tay chắp sau lưng, ngẩn người nhìn những con cá cẩm lí đang nô đùa trong hồ, đến cả việc có người đến sau lưng cũng không nhận ra.
Hóa ra rên đời này quả thật có duyên phận, kỳ diệu đến mức không thể tin được, khiến người ta không thể không sợ hãi cảm thán.
Hắn ta không bao giờ nghĩ rằng trong lúc đối phó với kẻ thù, lại vô tình tìm thấy người thân, nếu mọi chuyện đúng như hắn ta dự đoán, thì hiện giờ, nàng chính là người thân duy nhất của hắn ta.
“Gia.” Tiểu Lý tử, hạ nhân của Vân Khê, thấy hắn ta im lặng mãi, bèn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lan Vân Khê không quay lại, vẫn nhìn mặt nước, gương mặt tuấn tú dường như mang theo nụ cười nghiền ngẫm, “Ngươi có cảm thấy tướng mạo của cô nương đó trông giống ta không?”
Tiểu Lý tử ngớ ra, rồi lập tức gật đầu, “Đúng! Nàng ấy và ngài giống nhau! Hai người rất có tướng phu thê!”
“……” Câu cuối cùng khiến y dở khóc dở cười, nhưng câu trả lời của Tiểu Lý tử lại khiến y cảm thấy an lòng, cái “giống” này như một liều thuốc an thần, hóa ra người khác cũng nghĩ như vậy, không chỉ mình y đang suy đoán. Y hài lòng quay lại, cười với Tiểu Lý tử, “Ngươi thấy bọn ta giống nhau ở điểm nào?”
Tiểu Lý tử cười ngây ngô, “Cái này khó nói, nhưng tổng thể thì giống! Tiểu nhân thấy đôi nam nữ nào đẹp cũng có tướng phu thê.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-chi-xuan/3747667/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.