Kỳ Hàm dẫn theo Giang Qua và Tuần Anh ra ngoài, cưỡi ngựa thẳng tiến về hướng núi Sùng Minh.
Kể từ khi Xuân Lệ rời đi, hắn luôn cảm thấy bất an, trong lòng không yên, lúc này hắn hối hận vô cùng, nếu như đích thân mình đi cùng nàng về thì đã không phải lo lắng như vậy.
Vì trong lòng có điều bận tâm, Kỳ Hàm cưỡi ngựa chạy rất nhanh, Giang Qua theo sau, cả người lẫn ngựa đều khó khăn, nhìn sang bên cạnh thấy Anh tướng quân cũng đang chạy rất hăng. Giang Qua không phục, hắn ta mới là người hầu của nhị thiếu gia, nhất định phải chạy nhanh hơn người ngoài này!
Ba người đi đến bên ao sen, một con ngựa trắng phi nhanh tới, trên lưng ngựa không ai khác chính là Hân Hòa.
Hân Hòa căng thẳng đến mồ hôi đầm đìa, hai tay nắm chặt dây cương, móng tay gần như cắm vào thịt, nhưng nàng ta không dám buông tay, cũng không thể buông tay, nếu ngã thì còn dễ nói, nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì thật không thể tha thứ!
May mắn là con ngựa dưới người nàng ta không làm khó, có lẽ con vật này hiểu được nàng ta đang đi cứu chủ nhân của nó nên mới phối hợp như vậy? Ha ha, khi Hân Hòa nhìn thấy nhị thiếu gia Kỳ gia ở cách đó không xa, nàng ta hoàn toàn tin rằng mọi chuyện không phải ngẫu nhiên, hắn chắc chắn có tâm linh tương thông với Xuân Lệ!
Hân Hòa mặc dù chưa học cưỡi ngựa, nhưng từng được ca ca dẫn đi xem cảnh săn b.ắ.n vài lần, cũng hiểu được đại khái, nên khi dừng ngựa nàng ta cũng miễn cưỡng xem như thuận lợi.
Kỳ Hàm từ khi nhìn thấy nàng ta đã cảm thấy lo lắng, vì trang phục của nàng ta rõ ràng là của nhị sư ca, hơn nữa nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của nàng ta, rõ ràng là có chuyện không hay.
Hắn lập tức xuống ngựa, nhanh chóng đi đến trước mặt Hân Hòa, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hân Hòa ban đầu thấy hắn còn khá vui mừng, nhưng bị hắn hỏi đột ngột như vậy, trong lòng lại cảm thấy uất ức, dù sao so với những kẻ ác kia, nhị thiếu gia Kỳ gia vẫn coi như là người một nhà, nghĩ đến Xuân Lệ đang trong tình trạng sống c.h.ế.t chưa rõ, nàng ta chợt thấy mũi cay cay, tiến lên nắm lấy cánh tay Kỳ Hàm, “Nhanh đi cứu Xuân Lệ cô nương, nàng ấy bị kẻ xấu bắt đi rồi! Trên đường đến đây các ngươi không thấy gì sao? Hai chiếc xe ngựa, còn có một nhóm người mặc đồ đen sao?”
Kỳ Hàm nhíu mày, bị kẻ xấu bắt đi? Ngoài những dư nghiệt Lan gia ra thì không còn ai khác! Nhưng trên đường đến đây rõ ràng không thấy nhóm người nào cả, rốt cuộc là đến muộn rồi!
Hân Hòa biết lúc này Kỳ Hàm còn nhiều nghi vấn trong lòng, nên nhanh chóng nói ra, “Ta và Dương Đào đang đi tìm ca ca của ta ở núi Sùng Minh, giữa đường bị người ta cướp, bọn chúng dùng tính mạng của bọn ta để uy h.i.ế.p Xuân Lệ cô nương, nàng ấy vì cứu bọn ta mà… À, đúng rồi, nhị sư ca của Xuân Lệ bị trúng tên bị thương, bây giờ có lẽ đã về núi Sùng Minh rồi, hắn muốn đến tìm ngươi, ta thấy hắn chảy m.á.u không ngừng nên đã bảo hắn về trước nghỉ ngơi, chỉ có vậy, ngươi nhanh đi cứu Xuân Lệ, nhị sư ca nói ngươi biết nhóm súc sinh đó là ai!”
*****
Cho đến khi bị người ta đẩy mạnh vào một căn phòng, Xuân Lệ vẫn chưa thấy tấm vải đen trước mắt bị gỡ xuống. Hai tay vẫn bị trói chặt, chỉ có thể phán đoán mặt đất khá khô ráo, ít nhất không phải là nơi bẩn thỉu như đầm nước, trong phòng không có mùi lạ, ngược lại còn khá thoáng đãng.
Khi nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, lòng nàng như chìm xuống.
Trên đường đi, nàng luôn mong đợi, luôn tưởng tượng, hy vọng đột nhiên nghe thấy tiếng đao kiếm, rồi cánh cửa xe bị c.h.é.m mở, nghe thấy Kỳ Hàm nói đừng sợ, có ta ở đây.
Chỉ có điều, tất cả chỉ là ảo tưởng.
Kỳ Hàm hoàn toàn không biết chuyện của nàng, cho dù biết, chắc chắn cũng cần một khoảng thời gian để tìm kiếm, may mắn là nàng hiểu rõ, kẻ xấu bắt nàng là để uy h.i.ế.p Kỳ Hàm, nếu không thì tính mạng của nàng thật sự không thể bảo đảm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]