Dương Đào vừa dứt lời, đã thấy sắc mặt chủ tử lập tức lạnh lùng, Hân Hòa nheo mắt nhìn nàng, “Lương của tháng này bị trừ!”
Dương Đào thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt một cái, cười xấu xa nói: “Không sao, dù sao trên tay nô tì vẫn còn nhiều tiền, trong thời gian ngắn được không tiêu hết. Vì nói ra sự thật, cắt một chút lương tháng cũng không có gì!”
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia! Trong mắt ngươi, ta không ra gì đến vậy sao?”
“Dương Đào chỉ hy vọng chủ tử nhanh chóng hành động thực tế, đừng bỏ lỡ nhân duyên tốt!”
Hân Hòa lập tức hạ thấp khí thế, nhìn về phía cây liễu đối diện, thở dài: “Ngươi làm sao biết hắn là nhân duyên tốt?”
Dương Đào nói: “Bởi vì hắn đã cứu chúng ta, tri ân tất báo lấy thân ra hứa mà!”
“Vậy ngươi cứ hứa đi!”
“Thật sao? Chủ tử đừng có hối hận! Thời thời khắc khắc nô tì cũng muốn nhào vào hắn đó!”
“Được rồi, ngươi câm miệng đi! Về nhà thu dọn một chút, hôm nay chúng ta khởi hành đi núi Sùng Minh!” Hân Hòa nói xong đứng dậy, phủi váy, đi thẳng về phía trước.
Tiểu Dương Đào vui vẻ nhảy lên, nhảy cao, “Tuân lệnh! Lại đi cầu hôn rồi!”
“Vừa lúc đại ca cũng ở trên núi Sùng Minh, chúng ta đi xem chân hắn đã khỏi chưa.”
“Chủ tử đừng tìm cớ nữa.”
“Tiền tiêu vặt tháng sau cũng bị cắt!”
“……”
*****
Kỳ Hàm trở về nhà thì bất ngờ thấy một người, lại còn là người quen.
Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-chi-xuan/3747659/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.