Cú chuyển biến này quá đột ngột, trong đầu Tạ thị ong lên một tiếng, ngồi phịch xuống ghế như một đống bùn, vẫn không cam lòng hỏi: “Nhưng nàng ta chỉ là một nha hoàn thôi, làm sao xứng với bối lặc gia của phủ Tuyên Vương?”
Hân Hòa lắc đầu phủ nhận, “Lời này của ngài nói sai rồi, với ngài thì nàng ấy có thể chỉ là một nha hoàn, nhưng với phủ Tuyên Vương của bọn ta mà nói, nàng ấy là quý nhân! Bọn ta còn cảm tạ nàng ấy nữa kìa! Ca ca của ta cảm thấy báo đáp phải có thành ý, chỉ có thể dùng thân mình để báo đáp! Ha ha!”
Lời này khiến nhiều người có mặt đều cười, ngay cả lão Hồ cũng suýt bật cười, nhưng Tạ thị lúc này thì muốn khóc cũng không khóc được — Xuân Lệ đứa nha đầu c.h.ế.t tiệt này, sao lại có thể biết trước như vậy! Thật sự đúng là một lời thành sấm!! Thật sự tức c.h.ế.t mình rồi!
Bà nhìn Xuân Lệ với ánh mắt như muốn đ.â.m thủng nàng, chỉ muốn đẩy nàng xuống âm tào địa phủ cho xong!
Xuân Lệ sau khi được thụ sủng nhược kinh thì dần bình tĩnh lại, chưa nói đến việc nàng trở thành ân nhân của phủ Tuyên Vương, chỉ riêng chuyện cầu hôn này đối với nàng đã là điều không tưởng, nhìn Hân Hòa như vậy, chắc chắn không biết nàng là người ở núi Sùng Minh, việc cầu hôn của bối lặc gia kia càng thêm kỳ quái, dù có lý do, nàng cũng không thể đồng ý. Nàng hơi quay người lại, nói với quận chúa: “Cảm tạ ý tốt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-chi-xuan/3747649/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.