Tối hôm đó, phu thê Kỳ Lâm đã chuyển đến Ngô Đồng uyển, Thiên Mạch và Tạ Quân Thụy tự nhiên cũng được mời vào phòng khách. Thiên Mạch và Tạ Quân Thụy ở phòng bên cạnh, đến nỗi biểu thiếu gia trước khi đi ngủ còn bị cảnh cáo nghiêm khắc—không được ngáy ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thiên Mạch.
Tạ Quân Thụy nhìn vẻ mặt đúng tình hợp lý của Thiên Mạch mà không biết nói gì, hai chúng ta ai trông giống người hay ngáy hơn? Ta còn không chê ngươi, ngươi có tư cách gì để chê bai ta? Cô phụ không biết nghĩ gì mà lại mời một người thô lỗ như vậy về nhà gây cười cả ngày sao?
Hắn ta lắc đầu nuốt cơn tức vào trong, không thèm để ý đến Thiên Mạch mà quay về phòng.
Thiên Mạch nhìn theo bóng lưng im lặng và ủ rũ của hắn ta, cảm thấy rất tự trách. Biểu ca vừa rồi chắc chắn bị tổn thương, dù sao cũng là một thiếu gia sống trong nhung lụa, bị mình chỉ trích thẳng thừng như vậy không khỏi thấy ngại ngùng, lần sau phải cân nhắc xem có nên giữ thể diện cho hắn ta hay không. Thiên Mạch gãi đầu rồi cũng vào phòng ngủ.
Còn về nhị thiếu gia, lúc này đang thoải mái ngồi trong phòng Xuân Lệ uống trà ngắm trăng.
Đêm tối như sương, công tử như tranh.
Thời khắc đẹp đẽ, trước hoa dưới trăng.
Nhưng Xuân Lệ nhìn ra trăng sáng ngoài cửa sổ, ánh mắt đã trở nên chua chát! Hắn đã uống ba bình nước rồi! Nếu thêm một lúc nữa hắn vẫn không đi, nàng sẽ không khách khí mà đuổi hắn đi!
Thúy Tảo là một nha đầu biết điều, biết không nên quấy rầy thời gian riêng tư của nhị thiếu gia và cô nương, nên tìm một cái cớ để rút lui.
Nàng ta ở sân trước cùng với một tiểu nha đầu đá cầu một lúc, nghỉ ngơi một chút rồi tính giờ, thấy gần đến giờ cô nương rửa mặt đi ngủ, liền nhảy nhót trở về.
Nhưng khi đến cửa, nàng ta phát hiện nhị thiếu gia vẫn còn ở trong phòng ăn hạt dẻ. Xuân Lệ thì ngồi bên cạnh không kiên nhẫn liên tục lườm liếc.
…Thúy Tảo ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay hiếm khi có thời gian, vậy thì đi dạo thêm một đoạn đường sỏi đá nữa đi!
…
Lần thứ hai trở lại, nhị thiếu gia vẫn chưa đi, hạt dẻ hắn đã ăn hết, giờ hắn dựa vào cửa sổ đang bóc vải thiều. Xuân Lệ đã mệt đến mức mí mắt sắp dính chặt lại.
Thúy Tảo lau mồ hôi trên trán, do dự một lúc, quyết định, lại đi vòng quanh hồ Vân Ảnh một vòng, coi như là giảm béo!
Kỳ Hàm đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của tiểu nha đầu bên ngoài, chỉ là hắn không muốn đi. Hôm nay đối với hắn là một ngày khác biệt, không ở lại thêm một chút cũng không đành lòng. Nhị thiếu gia không muốn bị bỏ rơi, bèn tìm đề tài nói: “Trà ở đây của nàng thơm thật đấy.”
Xuân Lệ giật giật khóe miệng, không có vẻ mặt tốt đẹp nói: “Nếu thích thì ta tặng huynh một ít, huynh có thể mang về chậm rãi uống.”
Quả là một lệnh đuổi khách rõ ràng, Kỳ Hàm cười mà không hề bị ảnh hưởng, “Uống một mình thì chán lắm. Có người nói chuyện mới vui.”
Ai muốn nói chuyện với huynh chứ! Xuân Lệ đã hết kiên nhẫn, “Ta mệt rồi! Sáng nay không được ngủ ngon, phải kéo đại ca của huynh từ dưới giếng lên suýt nữa thì ngất đi. Ban ngày lại theo huynh chạy đến tiệm vải, mệt c.h.ế.t đi được.”
Kỳ Hàm chậm rãi nhấp một ngụm trà, thong thả nói: “Cũng không phải vì muốn làm áo cho nàng sao, nàng mệt cũng là đáng mà.”
“Huynh không phải nói muốn tặng cho Quân Uyển sao? Ta và nàng ấy dáng người tương tự, muốn ta giúp đo kích thước mà?” Xuân Lệ nghe vậy lập tức tinh thần phấn chấn hơn nhiều, có trời mới biết, nàng chưa bao giờ có kỳ vọng thái quá về Kỳ lão nhị, nên nàng hoàn toàn không nghĩ đến bản thân.
Kỳ Hàm liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục động tác bóc vải thiều trong tay, “Nếu nói thẳng là làm cho nàng, nàng sẽ không muốn.”
“Cái đó thì quả thật là đúng.” Xuân Lệ thầm nghĩ, coi như huynh vẫn có chút tự hiểu lấy mình.
“Vì vậy ta chỉ có thể dùng một chút kế nho nhỏ.” Nụ cười của hắn rất đắc ý.
Huynh lại… kiêu ngạo lên rồi! Còn không phải dựa vào ta tốt bụng ư!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]