Lưu Ly viện nằm ở phía tây bắc của Kỳ phủ, chỉ cách phòng Xuân Lệ một bức tường.
Thê tử đầu tiên của Kỳ Liên Sơn tên là Lưu Ly, từ khi vị thê tử này không may qua đời hơn mười năm trước, nơi này đã trở thành cấm địa trong Kỳ phủ.
Kỳ Lâm từ tối qua về phủ đã không ngủ được, uống rượu suốt nửa đêm, vừa uống vừa đốt giấy cho mẫu thân đã khuất, sau đó càng cảm thấy u uất, hắn ta dậy đi ra vườn phía tây bắc. Trong sân có một cái giếng khô, vì nơi này ít người qua lại, miệng giếng cũng không có ai che đậy cái gì, Kỳ Lâm đi không vững, nghiêng ngả lảo đảo ngã vào trong.
Xuân Lệ đang ngủ mơ màng nghe thấy một tiếng động lớn, nàng luôn có tính cảnh giác cao, tưởng rằng Lan gia Vĩnh Ninh đến trả thù, lập tức dậy mặc quần áo ra ngoài xem, không ngờ ở hậu viện nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt.
Nàng chạy đến cầm đèn lồng xem, không phải là vị đại ca đáng thương của Kỳ Hàm đấy sao!
“Đại thiếu gia? Sao đại thiếu gia lại rơi vào đây?” Xuân Lệ nói xong liền định gọi người đến giúp.
Nhưng bị Kỳ Lâm ngăn lại. Hắn ta vốn đang say xỉn, giờ rơi xuống giếng đau chân, cảm giác đau đột ngột khiến hắn ta tỉnh táo hơn một chút, trong thời gian chờ người đến cứu, hắn ta cũng nghe thấy tiếng cứu hỏa ở viện trước, rất lo lắng muốn ra ngoài, nhưng không muốn bị người khác biết, thật xấu hổ. May mà người đến là Xuân Lệ, hắn ta miễn cưỡng dựa vào tường đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Xuân Lệ nói: “Làm phiền muội muội đi tìm một sợi dây thừng kéo ta lên, đừng để người khác biết. Có được không?”
Xuân Lệ dĩ nhiên thấu hiểu, tìm dây thừng không khó, khó là kéo Kỳ Lâm lên. Hắn ta dù sao cũng là một nam tử cao lớn, Xuân Lệ là một cô nương không đủ sức lực, mất một hồi lâu mới kéo được hắn ta lên.
Kỳ Lâm vì lo lắng cho thê tử, sau khi nói cảm tạ Xuân Lệ thì khập khiễng rời đi, Xuân Lệ lúc này chỉ biết ở bên miệng giếng thở hổn hển, hình như có ai đó chạy vào cửa, nhưng nàng không còn sức để quay lại nhìn.
Ngay lúc đó, nàng bị người đến ôm chặt!
Xuân Lệ ngạc nhiên, hơi thở quen thuộc và lâu lắm không gặp, không phải là—
“Ta về muộn!” Kỳ Hàm ôm chặt nàng, hoảng hốt gọi tên nàng, “Xuân Lệ! Nàng thế nào rồi? Có bị thương không?”
Hắn và Tiêu Dũng vừa về đến phủ, thấy mọi người, chỉ riêng không thấy nàng! Chỉ cần nghĩ đến Lan gia, hắn không nhịn được mà lo lắng, đến chỗ nàng ở thì quả nhiên không tìm thấy, trái tim của hắn vẫn luôn treo lơ lửng! Thấy cánh cửa lớn ở hậu viện mở, hắn chạy đến, không ngờ vừa nhìn thấy nàng nằm bất động bên miệng giếng! Cảnh tượng tiếp theo thật không dám tưởng tượng tiếp!
“Xuân Lệ! Xuân Lệ!” Kỳ Hàm gần như run rẩy tay lật người nàng lại, bất ngờ nhìn thấy ánh mắt tinh nghịch và mỉm cười của nàng. Trái tim treo lơ lửng lập tức buông xuống, hắn ngồi phịch xuống đất, thở phào một hơi dài.
Quan tâm ắt loạn, dù bình thường gặp chuyện có bình tĩnh đến đâu, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, nếu liên quan đến sự an nguy của người mình yêu, thì không thể nào thờ ơ được. Một phen hoảng hốt cũng là điều tốt, chỉ cần nàng an toàn, chỉ cần nàng khỏe mạnh là đủ. Kỳ Hàm thầm thở phào, nửa giận nửa hờn nhìn nàng.
Ánh mắt của Xuân Lệ không phải là vô ích, trong khoảnh khắc này đã nhìn thấu tất cả tình cảm chân thật của Kỳ lão nhị, nếu không phải Kỳ lão nhị tưởng nàng chết, có lẽ còn không biết khi nào mới lòi đuôi cáo ra, trong lòng nàng vui sướng, nhưng cố tình muốn trêu hắn một chút, nháy mắt với hắn, nàng tò mò hỏi: “Xuân Lệ… là ai?”
Kỳ Hàm vừa tức vừa buồn cười, hai tay kéo cánh tay nàng về phía trước, lại một lần nữa kéo nàng vào lòng mình, “Nàng ấy là nha đầu hầu hạ ta! Cả đời này phải quanh quẩn bên ta.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]