“Lão nhị nhà ngài sao vậy?” Xuân Lệ bình tĩnh tránh được tay ông, nhìn về phía Thiên Mạch.
Thiên Mạch dựa vào tường, bĩu môi, vẻ mặt rất ghét.
Lão già này lúc đến còn tốt, vừa thấy sư muội vào cửa đã khóc như mẫu thân chết, thật quá đáng, coi mấy người ở Sùng Minh bọn họ như kẻ ngốc!
Xuân Lệ nhìn vẻ mặt của Thiên Mạch, trong lòng cũng hiểu ra tám phần. Kỳ lão gia này có thể diễn trò như đ.â.m d.a.o vào đùi, rơi nước mắt chỉ là chuyện nhỏ. Ở nhà cùng với Kỳ phu nhân chỉ sợ lại không biết âm thầm tính toán âm mưu hại người gì, đầy là cần phải dùng đến nàng, nếu không tại sao nửa tháng không hỏi han, lại nhất định phải đến vào tối nay? Khanh Tiểu Phù không phải đã nói sao, Lan Vĩnh Ninh có vài đứa nhi tử, ngày nào cũng nghĩ cách báo thù Kỳ gia, có lẽ liên quan đến chuyến đến thăm đột ngột lần này của Kỳ lão gia.
Nàng khinh bỉ cười hứ một tiếng, chậm rãi đi đến bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, uống liên tiếp ba chén, trong khi Kỳ Liên Sơn vẫn đang ở bên cạnh lau nước mắt.
Ông muốn giả vờ, nàng thì cứ nhìn. Khi nào ông mệt mỏi không diễn được nữa, nàng sẽ tiếp tục xem ông diễn tiếp.
Thiên Mạch biết sư muội cố tình muốn kéo dài thời gian với Kỳ lão gia, nhưng hắn ta không thể nghe thêm nữa. Giữa đêm khuya, một lão già chạy đến nhà mình khóc lóc như thế thì thật không ra gì, đêm khuya còn không cho người ta ngủ, hắn ta tiến lên kéo tay Kỳ Liên Sơn đang lau mũi, trong giọng nói đầy bất mãn, “Ta nói này Kỳ lão gia, ông nghỉ một chút đi, có chuyện thì nói, không có việc gì thì về. Đã muộn rồi, bọn ta còn phải nghỉ ngơi nữa.”
Kỳ Liên Sơn nghe ra ý định đuổi người của Thiên Mạch, liền hất tay hắn ta ra, “Ah…” lại khóc to hơn.
Thiên Mạch gãi gãi tai, bất lực nói: “Ông nói xong rồi hãy khóc cũng không muộn.”
Kỳ Liên Sơn run run vai, “Ta buồn, không nói được.” Nói xong lại bắt đầu nức nở.
“Kỳ lão gia,” Xuân Lệ gần như là cười mà nói, “Ngài vẫn nên nói thật đi, những trò của ngài ta đã sớm xem chán rồi.”
Câu này khiến Kỳ Liên Sơn ngẩn ra, ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn Xuân Lệ, “Nhi tức, sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Ông công đối với ngươi là thật lòng. Kể từ đêm hôm đó ngươi và sư ca ngươi cứu ta và lão Hồ, ta đã thề từ nay sẽ đứng về phía ngươi. Việc này không nên chậm trễ, ngươi theo ta về nhà trước rồi nói chuyện được không?”
Kỳ Liên Sơn nói xong bước nhanh đến gần Xuân Lệ, vốn định đưa tay kéo nàng về nhà, nhưng bị ánh mắt đầy chế giễu của nàng nhìn vào, cả người bỗng dưng run lên, cảm thấy thật xấu hổ. Aiz, cái mũi của Kỳ Liên Sơn đau xót, đã lớn tuổi rồi mà lại bị một đứa trẻ châm chọc như vậy, thật là quá đáng.
Xuân Lệ nghịch ngợm chén trà trong tay, hai chân bắt chéo. Giọng nói tuy thoải mái nhưng mang chút cợt nhả, “Ngài không nói rõ với ta, ta sẽ không đi đâu cả. Dù sao ta cũng không liên quan gì đến Kỳ gia.”
“Ngươi đứa nhỏ này!” Kỳ Liên Sơn sốt ruột ngồi xuống đối diện nàng, giả vờ khuyên nhủ, “Nhi tức sao có thể nói như vậy, ngươi là nhi tức của Kỳ gia, không về nhà mà cứ ở trong quán trọ thì tính sao?”
Nguyên nhân nàng ở trong quán trọ cũng không phải do các người ban tặng sao! Xuân Lệ cảm thấy thật buồn cười, “Nhưng nhi tức các người công nhận không phải là nha đầu quê mùa này, các người chỉ công nhận quận chúa thân phận kia thôi.”
“Ai nói với ngươi vậy?” Kỳ Liên Sơn vội vàng nói lỡ lời, nói xong cũng cảm thấy không ổn, tạm dừng một chút rồi thở dài, “Nhi tức, ngươi đừng tức giận, quận chúa đó là do hoàng thượng chỉ định cho Hàm nhi. Ngươi cũng biết, quân vô hí ngôn nhất ngôn cửu đỉnh, bọn ta làm thần dân chỉ có thể tuân theo và cảm tạ. Còn ngươi, từ nhỏ ngươi đã có hôn ước với Hàm nhi, hai ngơi đều là nhi tức của Kỳ gia. Bọn ta đều công nhận. Nhi tức ngàn vạn lần đừng coi nhẹ mình, theo ta thấy, ngươi còn hơn cả quận chúa đó. Ông công là người đầu tiên công nhận ngươi.”
Xuân Lệ cười mà hàm xúc không rõ, “Vậy tại sao trước đó không công nhận? Tại sao lại công nhận vào tối nay? Có phải nghe được điều gì đáng sợ khiến hai người cảm thấy không ngủ được không?”
Sau khi nghe câu này, sắc mặt Kỳ Liên Sơn trắng bệch, ông không dám tin mà từ trên xuống dưới đánh giá Xuân Lệ một lượt, đập bàn đứng dậy, “Rốt cuộc ngươi là người hay là yêu quái? Sao cái gì cũng biết thế!”
Xuân Lệ mỉm cười nói: “Vì vậy ngài không cần phải giả vờ trước mặt ta, như vậy ta nhìn thấy cũng mệt.”
“Được!” Kỳ Liên Sơn thở phào một hơi, lại ngồi xuống, trên mặt đã có chút màu sắc, trước mặt người thật không nói dối, huống chi nói cũng chỉ là vô ích, trong lòng người ta sáng như gương. Dù ông mặt dày, trong chốc lát lại trở thành người không có chuyện gì, liền ưỡn gương mặt già nua nói với Xuân Lệ: “Nhi tức, ta nói thật đây! Ta đến để mời ngươi bảo vệ chúng ta! Mặc dù cách làm này có chút không phải con người, nhưng bọn ta thật sự nghĩ như vậy! Xin ngươi xem phần tình sớm muộn gì chúng ta đều là người một nhà, xem phần tình ở chỗ Hàm nhi, đừng thấy c.h.ế.t mà không cứu!”
“Nếu ngài sớm nói như vậy, chúng ta đã không mệt mỏi rồi.” Xuân Lệ nói rồi lại rót một chén trà.
Kỳ Liên Sơn nhìn nàng chậm rãi cầm chén trà, lại tiến thêm một bước, “Vậy ngươi hãy vì ta thành thật mà theo ta về nhà đi.”
“Tại sao Kỳ phu nhân không đến?”
“Bà ấy không có mặt mũi tới gặp ngươi.”
“Thế à,” Xuân Lệ cố tình kéo dài âm điệu, sau đó, không một dấu hiệu nào, đổ hết trà trong tay xuống đất.
Kỳ Liên Sơn theo phản xạ nâng chân lên, “Nhi tức ngươi làm gì vậy?”
Xuân Lệ nói: “Đạo lý nước đổ đi không thể hốt lại ngài cũng hiểu, ngày đó ta giống như nước trà này, bị Kỳ phu nhân không do dự đổ ra ngoài. Ngài nói nếu bà ấy sớm nghĩ đến ngày hôm nay, liệu có chọn làm như vậy không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]