🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi hai người trở về trước cửa quán trọ "Nguyệt Lung Sa", cơn mưa lớn gần như trút xuống như thác.

Trên phố, ngoài màn mưa ẩm ướt, hầu như không thấy bóng dáng ai.

Xuân Lệ đứng dưới mái hiên, nâng váy ướt sũng, nhìn Kỳ Hàm bên cạnh đang thu ô, ngón tay hắn thon dài trắng trẻo, nhẹ nhàng lắc cán ô, lập tức làm nước b.ắ.n tung tóe.

Đây vốn là một hành động bình thường, nhưng trong mắt Xuân Lệ lúc này lại trở nên có chút ý vị sâu xa. Nàng luôn không thấy phản cảm với những lúc yên tĩnh bên nhị thiếu gia, vẻ tao nhã của hắn như khiến người ta thưởng thức một bức tranh.

Chỉ có điều, áo hắn đã ướt sũng, trên đường đi, hắn luôn che chở cho nàng rất tốt. Những lời của Khanh Tiểu Phù lại vô tình hiện lên trong đầu, khoảnh khắc này, lòng Xuân Lệ tràn ngập một cảm xúc kỳ diệu.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, hắn quay lại thì không khỏi ngạc nhiên, “Sao vậy? Bị vẻ anh tuấn của ta mê hoặc rồi hả?”

Xuân Lệ quay đầu đi không nhìn hắn, lúc này mưa lớn như vậy, nhưng dưới mái hiên nhỏ bé này, chỉ có nàng và hắn. Đây mới thực sự là thế giới của hai người chăng? Xuân Lệ nhìn những giọt mưa dưới chân, không muốn nhúc nhích.

Thời gian phảng phất như ngừng lại——

Giữa trời đất, ngoài màn mưa ra, chỉ có nàng và hắn, sóng vai đứng bên nhau, ngay cả hơi thở cũng trở nên ẩm ướt. Trong lòng như cũng bị mưa thấm ướt, nặng nề, không thông thoáng, sau đó thậm chí làm cho mặt nàng nghẹn đỏ bừng.

Hai người đều có tâm tư riêng, im lặng chọn cách nhìn mưa, đều sợ đối phương thấy được vẻ ngượng ngùng của mình. Nhịp tim bối rối đập loạn theo âm thanh của cơn mưa đổ xuống, vừa vui sướng vừa không kiêng dè.

“Tướng quân!”

Đột nhiên, một tiếng gọi khẩn trương và vui mừng phá vỡ sự “tĩnh lặng” kỳ lạ này, Xuân Lệ quay lại nhìn, thấy một nam tử mặc trang phục màu đen cầm ô đen đang chạy từ bên kia đường.

Người này là thuộc hạ đắc lực của Kỳ Hàm trong quân, lần này về quê, hắn chỉ mang theo hai người, ngoài Giang Qua về nhà làm việc, thì là đây là hữu tiên phong Tiêu Dũng. Gần đây hắn ta đang phụ trách điều tra nhiệm vụ thứ hai được giao trong chiếu chỉ, giờ xuất hiện là có phát hiện quan trọng cần bẩm báo với Kỳ Hàm.

“Cuối cùng cũng tìm thấy ngài rồi!” Tiêu Dũng chạy tới, mỉm cười gật đầu chào Xuân Lệ, rồi ghé vào tai Kỳ Hàm thì thầm vài câu.

Xuân Lệ chú ý thấy, sắc mặt Kỳ Hàm sau khi nghe trở nên nghiêm trọng.

Hắn trầm giọng nói: “Ta biết rồi, ngươi về trong phủ trước chờ ta, ta sẽ về ngay.”

Tiêu Dũng đáp một tiếng “vâng” rồi lại cầm ô đi sang đối diện bên kia.



Trong lòng Xuân Lệ lại cảm thấy mất mác, Kỳ lão nhị không ăn tối cùng nàng nữa, Kỳ lão nhị có vẻ như có chuyện sầu não, Kỳ lão nhị, rốt cuộc đang mang trên mình sứ mệnh gì? Khi nào nàng mới có thể biết những bí mật không thể nói của hắn?

“Không vui à?” Kỳ Hàm không biết từ lúc nào đã xoay người lại, cúi đầu nhìn nàng. Giữa tiếng mưa, giọng hắn càng thêm trong trẻo, như một viên đá ném xuống giữa hồ, phát ra âm thanh nhẹ nhàng và êm tai.

Lòng Xuân Lệ chao đảo, lùi lại hai bước, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Huynh sắp về rồi à?”

Hắn cũng không định trêu chọc nàng nữa, gật đầu nói: “Những ngày này, nàng và nhị sư ca ngoan ngoãn ở quán trọ, chán thì ra ngoài đi dạo, mệt thì về đây. Đợi ta từ kinh thành trở về, sẽ nói cho nàng một chuyện.”

Những ngày này…… không phải một hai ngày. Xuân Lệ cảm thấy không vui, “Chuyện huynh định nói có liên quan đến ta không?”

“Không liên quan—”

Nàng lập tức nhíu mày.

Kỳ Hàm đưa tay nhẹ nhàng chạm vào trán nàng, rồi mới nói: “Nếu không có gì thì cần gì phải nói với nàng? Ngốc.”

Hành động mập mờ này, nếu là trước đây, sẽ khiến Xuân Lệ hiểu lầm hắn lại coi nàng như một nam nhân, nhưng lúc này, chỉ khiến nhịp tim nàng càng thêm rối loạn, để che giấu bản thân, nàng giả vờ không quan tâm, “Ta làm gì phải chờ huynh?”

“Bởi vì nàng không nghe sẽ hối hận.” Hắn ngừng cười, tay dưới động tác “bùng” một cái mở ô ra.

Xuân Lệ biết hắn nóng vội, cũng không nói thêm nữa, “Được rồi, huynh nhanh chóng đi đi.”

Kỳ Hàm lại quay đầu, hướng về phía cửa nói: “Sư ca, những ngày ta không ở đây, mọi việc đều nhờ huynh.”

Rất nhanh đã truyền đến giọng nói hào sảng của Thiên Mạch, “Yên tâm đi. Có ta ở đây!”

Xuân Lệ âm thầm siết chặt nắm tay: Nhị sư ca hóa ra còn có sở thích ẩn nấp và theo dõi người khác? Cuộc đối thoại giữa hai người nghe như có chút gì đó cấu kết cùng nhau làm chuyện xấu! Cá mè một lứa! Đều không phải là người tốt!

“Này!” Xuân Lệ nhìn Kỳ Hàm vừa bước xuống bậc thang, hoảng hốt gọi.

Kỳ Hàm quay lại, ánh mắt dịu dàng, “Sao vậy?”

Xuân Lệ cắn môi, cười gượng, “…… Về mang cho ta một ít đặc sản kinh thành.”



Hắn ngưng mắt nhìn nàng một hồi, khóe môi bỗng cong lên, “Yên tâm, ta sẽ cẩn thận.” Nói xong, hắn quay người bước vào màn mưa.

Giữa gió mưa, bóng dáng phong độ và khác biệt của hắn càng lúc càng xa khuất.

“Tự mình đa tình.” Xuân Lệ nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng không thể không thừa nhận, biểu cảm của Kỳ lão nhị trước khi rời đi vừa rồi, là nụ cười đẹp nhất mà nàng từng thấy trong đời.

*

Kỳ Hàm vừa đi chính là nửa tháng.

Trong khoảng thời gian này, Hân Hòa lại gặp Xuân Lệ vài lần ở quán trọ, nàng ta nghĩ Xuân Lệ đến tìm sư ca của nàng, nên không có việc lại xuống lầu tìm Thiên Mạch, tiện thể muốn dò hỏi tin tức của Xuân Lệ. Nhưng mỗi lần gặp đều thấy gương mặt lạnh lùng của Thiên Mạch đại ca kia.

Tối hôm đó, Xuân Lệ đang ở trong phòng ăn vải. Chỉ có điều lần này vải không phải do Kỳ lão nhị gửi, mà là buổi chiều Tạ Quân Thụy đến thăm nàng mang đến. Mới ăn được vài quả, thì Thiên Mạch đột nhiên đẩy cửa bước vào, hắn ta nặng nề đóng cửa, buồn bã nói: “Phải làm sao đây? Ta nghi ngờ người tên Hân Hòa đó thích ta, không thể nào, ánh sáng của ta cuối cùng cũng không thể giấu được nữa.”

Xuân Lệ ‘phì’ một tiếng không nhịn được cười, nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn ta, thật sự không giống như đang cố ý khoe khoang, hắn ta thật sự đang khổ sở vì ánh sáng không thể che giấu của mình. Xuân Lệ càng nghĩ càng thấy buồn cười, ôm bụng nói: “Hôm nay biểu thiếu gia cũng đến, chẳng lẽ biểu thiếu gia cũng coi trọng huynh? Nhị sư ca, huynh cũng thật lợi hại, bất kể nam hay nữ đều thích huynh!”

Thiên Mạch đứng ở cửa liên tục vò tóc, “Thật rầu, ta còn chưa chuẩn bị cho chuyện yêu đương.”

“……”

“Sư muội à, muội cũng là nữ tử, muội cảm thấy Hân Hòa có đáng tin không?” Thiên Mạch nhìn Xuân Lệ với vẻ nghiêm túc, giống như nữ tử trước khi thành thân hỏi mẫu thân về phẩm hạnh của phu quân phải gả như thế nào

Xuân Lệ nuốt một miếng thịt trái cây, suýt chút nữa bị nghẹn, “Huynh thật sự nghĩ rằng Hân Hòa thích huynh? Huynh là đang nghiêm túc cân nhắc chuyện giữa hai người sao?”

Thiên Mạch rất thật thà gật đầu.

“À đúng rồi, mấy ngày trước không phải huynh đang đi tìm hiểu về nàng ấy sao? Có kết quả gì không?”

Thiên Mạch nghe vậy càng thêm khổ sở, ngồi bệt xuống đất, “Đó chính là lý do làm ta cảm thấy chán nản, vì địa vị cao quý của nàng ta—”

Thời điểm hắn ta nói câu này, Xuân Lệ vừa cầm một quả vải lên, chuẩn bị chia cho hắn ta ăn. Nghe hắn ta nói vậy, ý tứ là không khỏi cảm thấy mình không xứng với người ta, nhị sư ca luôn rất có tự trọng, nàng đang chuẩn bị nói gì đó để an ủi Thiên Mạch, nhưng không ngờ Thiên Mạch đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng, “Nếu nàng ta lợi dụng cường quyền ép ta đi vào khuôn khổ, thì ta phải làm sao?”

Khóe miệng Xuân Lệ không thể kìm nén mà co giật, quả vải trong tay rơi xuống đất. Nhị sư ca, huynh có dám đừng nghĩ nhiều như vậy không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.