🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ở đầu kia của con phố, Tạ Quân Thụy chứng kiến cảnh vừa rồi, trong lòng không khỏi cảm thán, đi được vài bước, hắn ta nói với Xuân Lệ: “Từ nhỏ đến lớn, ta luôn rất ngưỡng mộ những người có võ công.”

Lại là một lời khen phải không? Xuân Lệ chỉ cười cười, “Vậy ngài có ngưỡng mộ nhị thiếu gia không?”

“Luôn luôn ngưỡng mộ, nhưng đệ ấy lại nghĩ ta suốt những năm qua đều ghen tị với đệ ấy, ha ha. Bây giờ, ta đối với đệ ấy,” Hắn ta dừng lại, nhìn về phía cổng lớn Kỳ gia ở không xa, như tự nói với mình: “Càng ngưỡng mộ hơn.”

Xuân Lệ không hiểu, “Hiện tại nhị thiếu gia có gì đáng ngưỡng mộ? Chẳng qua chỉ có vài nam tử thích hắn thôi mà? Có ích gì chứ? Vẫn bị người ta đá như thường.” Nói vài câu xong, nàng cảm thấy rất thoải mái.

Tạ Quân Thụy nghe xong, nhưng không thể cười nổi, “Nàng có ấn tượng không tốt về biểu đệ à?”

Xuân Lệ thành thật trả lời: “Hắn có đôi khi thật sự rất đáng ghét.”

“Thực ra bản chất của đệ ấy không xấu, chỉ là thích trêu chọc người khác thôi.”

“Biểu thiếu gia, ngài đúng là một vị Bồ Tát sống mà, hắn đối xử với ngài như vậy, ngài còn bênh vực hắn?” Xuân Lệ thầm nghĩ, điều này không giống phong cách của ngài từ trước đến nay.

Trong khi nói chuyện, hai người đã đến cửa.

Tạ Quân Thụy dừng lại, nghiêm túc nói: “Khi còn nhỏ, chính ta đã làm lu mờ ánh hào quang của đệ ấy. Cô mẫu thường đem ta so sánh với đê ấy, không ít lần chê bai đệ ấy. Thực ra đệ ý luôn không thích tên của mình, vì ‘Hàm’ và ‘Hiềm’ đồng âm, dù có phải trùng hợp hay không, tóm lại khi đệ ấy nghe rất khó chịu. Sau này đệ ấy đi theo quân, ta biết, một phần nguyên nhân trong đó là bởi vì ta, nên ta luôn cảm thấy có lỗi với đệ ấy.”

Aiz, Xuân Lệ với tư cách là người ngoài, lúc này chỉ còn biết cảm thán, không biết nói gì thêm.



Hai người vào trong phủ, Tạ thị đang ngồi uống trà dưới tàng cây lê, thấy bọn họ vào liền đứng dậy, vui vẻ gọi: “Quân Thụy, mấy đứa về rồi, Hàm nhi đâu?”

Tạ Quân Thụy đi tới, nói: “Có lẽ chút nữa đệ ấy mới về, đệ ấy có việc phải làm. Bọn cháu về trước.”

Tạ thị gọi Thúy Tảo đứng bên cạnh, liếc nhìn Xuân Lệ, nói: “Hai ngày qua, ngươi cũng vất vả rồi, Thúy Tảo, ngươi dẫn cô nương về nghỉ ngơi trước đi.”

Xuân Lệ hờ hững nhìn bà một cái, cũng không nói gì, đây rõ ràng là cố tình đuổi người, bà nghĩ ta muốn thấy bà sao? Về phòng thì tốt hơn, còn yên tĩnh. Nàng liền quay người cùng Thúy Tảo rời đi.

Tạ thị thấy người ngoài đã đi hết, tiến lại gần Tạ Quân Thụy, hỏi nhỏ: “Theo cháu quan sát, Hàm nhi thế nào rồi?”

Tạ Quân Thụy nói: “Cháu cảm thấy có khả năng, biểu đệ chắc chắn thích nữ nhi. Cô mẫu có thể yên tâm rồi.”

“Vậy thì tốt rồi, xem ra đã chữa khỏi.” Tạ thị vỗ vỗ ngực, vui vẻ ngồi xuống. “Ta nghe nói quận chúa đã đến Gia Định chúng ta, thật sự là đúng lúc, đây chính là duyên phận, đúng lúc cùng với Hàm nhi của ta kết duyên!”

“Vậy,” Tạ Quân Thụy lộ vẻ không đành lòng, “Cô nương ấy thì sao?”

Tạ thị liếc hắn ta một cái, trong mắt đầy vẻ khinh thường, “Ta biết cháu mềm lòng, những chuyện này không cần cháu lo. Ta đã có cách.”

“Thực ra cô nương ấy là một người rất tốt, nếu sau này làm nhi tức của cô mẫu, có thể còn hiếu thảo hơn quận chúa nữa.”

“Hiếu thảo thì có ích gì, có đổi lấy vinh hoa phú quý không?”

Tạ Quân Thụy đổi tư thế ngồi, chân thành nhắc nhở, “Vẫn nên để cô mẫu suy nghĩ kỹ. Dù sao thì núi Sùng Minh kia, ngài nói sao cho qua?”



Tạ thị nhướng mày, giọng điệu cực kỳ khinh thường, “Sư phụ của nàng ta không phải chỉ là một đạo trưởng thôi sao, ngày nào cũng giả vờ thần bí, nếu Hàm nhi làm quận mã gia, ông ta có thể làm gì chúng ta chứ?”

Làm người không nhớ ân tình là không được, cô mẫu như vậy thật khiến người ta không thể nhìn nổi. Tạ Quân Thụy không nhịn được nói: “Nhưng dù sao người ta năm xưa rốt cuộc đã có ân với chúng ta, nếu không có ông ấy, cô phụ đã không còn trên nhân thế.”

Tạ thị đập bàn, “Ngươi không cần nói nhiều nữa, phải chăng ngươi không muốn thấy cô mẫu sống tốt?”

Tạ Quân Thụy không nói thêm gì, cúi đầu im lặng: “Vậy Quân Thụy về đây.”

Tạ thị cũng hối hận vì vừa rồi mình nói quá nặng, lại không thể hạ thấp mặt mũi để xin lỗi chất nhi, bèn nói những lời nhẹ nhàng: “Quân Thụy thấy Chu lão lục bên cạnh thế nào? Có xứng với Quân Uyển nhà chúng ta hay không?”

Tạ Quân Thụy không nhìn bà, “Mấy ngày nay cháu đã xem qua, nhân phẩm cũng khá, nếu Quân Uyển đồng ý, thì được thôi. Cô mẫu nghỉ ngơi đi, cháu đi đây.”

“Không ở đây thêm vài ngày nữa sao?”

“Không được, cháu tiện đường qua cửa hàng xem đại biểu ca.”

“Hắn có gì hay xem, xem rồi cũng không thể sinh con được.”

“……” Dù không phải là con ruột của bà, cũng không đến nỗi nói như vậy về người ta chứ, Tạ Quân Thụy thở dài một tiếng, không ngoái đầu lại đi ra khỏi cổng.

Tạ thị chỉ vào bóng lưng hắn ta, vẫn còn không phục, “Các ngươi ai nấy đều không ra gì, lớn như vậy mà không lấy thê tử không chịu sinh con, giờ ta chỉ mong Hàm nhi và quận chúa cho ta bế tôn tử, ai da, cuộc sống tốt đẹp của ta cuối cùng cũng sắp đến rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.