🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vào lúc hoàng hôn, Thiên Mạch cố ý đặt một phòng bên cạnh, còn tự tay dọn dẹp lại phòng cho sư muội, sư muội thích hoa, hắn ta còn mua một đống hoa thơm mà bản thân không biết tên để cắm đầy bình. Nhìn thành quả lao động của mình với vẻ hài lòng, Thiên Mạch liền tranh công với sư muội, “Thế nào? Chắc chắn ở đây sẽ thoải mái.”

Nhưng Xuân Lệ nằm trong phòng được Thiên Mạch bày biện cẩn thận, lại trằn trọc không ngủ được.

Đúng lúc Thiên Mạch cũng chưa tắt đèn, Xuân Lệ đẩy cửa phòng hắn ta, thấy hắn ta đang dựa vào cửa sổ ngắm cảnh đêm. Xuân Lệ cũng đi qua, lơ đãng ngắm cùng hắn ta.

“Sư ca, ta phát hiện Kỳ lão nhị là cố ý.” Giọng điệu nàng vừa bất đắc dĩ vừa chán nản. Gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng, thổi tóc nàng bay bay.

Hắn cố tình nói cần nàng ở bên cạnh bảo vệ, lại cố tình vào lúc sắp có nguy hiểm thì đưa nàng đi, cuối cùng đạt được mục đích không thể cho ai biết của hắn— Cố ý khiến nàng thay đổi ấn tượng với hắn, cảm kích, còn không thể khống chế được mà lo lắng cho hắn!

Lại còn lo lắng đến không ngủ được!

Biết rõ đây có thể là Kỳ lão nhị bày ra, muốn lạt mềm buộc chặt gì đó, cũng thật là đủ ti tiện. Nhưng, cuối cùng, hắn và nàng không có thâm thù đại hận, mà việc hắn làm tối nay cũng là vì dân trừ hại, thấy việc bất bình còn phải rút d.a.o tương trợ nữa, nghĩ vậy, tựa hồ cũng có lý.

Thiên Mạch đã biết hành động của Kỳ lão nhị tối nay từ chỗ sư muội, liên tưởng đến ánh mắt đầy tình cảm chân thành của hắn nhìn sư muội buổi chiều, liền nói: “Nếu muội lo lắng cho hắn, ta sẽ thay muội đi giúp hắn.”

Xuân Lệ nói: “Huynh đi rồi thì muội còn lo thêm cho huynh nữa, thôi, vẫn là để muội đi thì hơn.”

“Không được!” Thiên Mạch kêu lên: “Muội mà đi ta cũng lo lắng! Ta có trách nhiệm phải bảo vệ muội an toàn, không bằng, chúng ta cùng đi, được không?”

*

Không ngờ hai người cuối cùng vẫn đến muộn một bước, người ta đã bắt được Kỳ tướng quân, đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh nhìn các nha dịch quan phủ kiểm kê nghi phạm. Xuân Lệ chưa bao giờ thấy Kỳ Hàm nghiêm túc như vậy, ánh mắt sắc bén của hắn khiến người ta không thể không cảm thấy rùng mình. Lúc này, hắn ngồi thẳng tắp trên cao, cả bộ quần áo trắng thanh khiết như tuyết, kết hợp với vẻ dung nhanh siêu phàm thoát tục, trông giống như một vị thần tiên từ chín tầng trời hạ phàm để cứu vớt nhân gian.

Xuân Lệ và Thiên Mạch tìm một chỗ kín đáo, Kỳ Hàm tuy không nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ có thể thấy rõ ràng mọi thứ trong tòa lâu.



Không nhìn thấy người tên Tiểu Hoàng, cũng không rõ ai là Vương gia, Xuân Lệ chỉ thấy trong số những tội phạm bị bộ khoái bao vây, có hai nam tử béo ngồi dưới đất, luôn cố gắng nhìn về phía Kỳ lão nhị để giao tiếp bằng ánh mắt.

“Không được động đậy!” Một tên bộ khoái không kiên nhẫn quát.

Hồ quản gia sợ hãi lập tức rụt cổ lại. Ông ta và lão gia nhà mình thật sự quá xui xẻo, chỉ vì ở trong Túy Xuân Lâu này gọi một cô nương đến uống chút rượu, mà không làm gì trái với luật pháp, sao quan gia lại không phân biệt rõ trắng đen mà liệt kê vào hàng nghi phạm?

Buôn người, g.i.ế.c người cướp của, không hề liên quan tí xíu nào đến hai người bọn họ, cho dù bị buộc tội đi chơi đ* cũng thật sự là oan uổng, nếu thật sự đi chơi đ* thì cũng thôi, nhưng bọn họ chỉ có sắc tâm mà không có dũng khí, chỉ nghe nhạc uống rượu, thậm chí còn chưa chạm được vào bàn tay nhỏ bé của cô nương!

Lão gia nhà ông ta cũng thật kỳ quái, không đi hẹn hò với tiểu mỹ nhân lại cứ muốn đến uống rượu hoa, giờ thì hay rồi! Bị bắt rồi! Lại còn bị chính nhi tử mình bắt!

Trời ạ, thật sự hối hận không kịp, trước đây sao lại liều lĩnh đi dịch dung chứ!

Hồ quản gia thật hận, đưa tay xoa mặt mình thật là mạnh.

Tên bộ khoái lại ôm quyền nói: “Bẩm báo tướng quân! Hai người này luôn có hành vi lén lút, rất khả nghi! Hơn nữa, ti chức phát hiện da mặt của bọn họ là giả!”

“Oan uổng lắm!” Hồ quản gia kêu lên một tiếng!

Xuân Lệ thính tai, đây không phải giọng của Hồ quản gia sao? Nhìn sang nam nhân trung niên bên cạnh ông ta, người này chỉ hận không thể chui đầu xuống đất, trong lòng nàng lập tức đoán được tám chín phần. Nàng trao đổi ánh mắt với Thiên Mạch, cả hai cùng kéo che mặt lên và bay lên!

Không ai trong số những người có mặt nghĩ rằng vào lúc đại công cáo thành, sẽ có người ra tay cướp! Còn chưa kịp phản ứng, người đã bị đưa đi! Hai bóng dáng vừa rồi là quỷ mị? Sao có thể nhanh như vậy! Khi nhận ra, mấy bộ khoái đều rút d.a.o định đuổi theo!

Kỳ Hàm nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu im lặng, “Không cần đuổi, cẩn thận trúng kế điệu hổ ly sơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.