“Đồ biến thái!” Xuân Lệ vùng vẫy đứng dậy, vung tay tát hắn một cái!
Âm thanh vang dội, sức mạnh kia đủ để nhị thiếu gia uống một bình rượu.
Dù sao cũng là khuê nữ chưa xuất giá, sao có thể nghe những lời như vậy! Khi Xuân Lệ trở về phòng, Thúy Tảo vừa chuẩn bị nước rửa chân cho nàng, thấy nàng vào, vui vẻ đứng dậy chào đón, “Cô nương về rồi à! Có mệt không? Mau ngồi xuống ngâm chân đi.”
Xuân Lệ nói không cần, trực tiếp vào trong phòng, vừa nhấc rèm lên đã giật mình, “Kỳ lão gia?”
Kỳ Liên Sơn nghe thấy âm thanh chậm rãi quay lại, chống gậy đứng một lúc mới đứng lên, với tư thế như Kim Kê Độc Lập*, nheo mắt cười nói: “Nhi tức về rồi, lúc ta đến Thúy Tảo không có ở đây, nên nàng ta cũng không biết ta đang ở trong này. Thế nào? Tiến triển với Hàm nhi ta ra sao?”
*Kim kê độc lập là hình ảnh chú gà trống đứng bằng một chân. Đầu hướng lên cao trong tư thế đứng thẳng, đầy khí chất vương giả
Bị thương mà vẫn không quên quan tâm đến chuyện này! Thực ra Xuân Lệ không muốn nói chuyện này với ông, nhưng không nói thì lại cảm thấy uất ức, đành phải không vui nói: “Nhị thiếu gia có vấn đề về nhân phẩm, vừa rồi hắn say rượu còn ôm ta!”
Kỳ lão gia nghe vậy thì hứng thú, “Ôm ngươi? Đó là chuyện tốt nha!”
Xuân Lệ liếc ông một cái, “Hắn ôm ta còn liên tục gọi Thanh phong.”
Thanh Phong cái gì, còn là Minh Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-chi-xuan/3734354/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.