Chương trước
Chương sau
Edit: Khả Khả

Lục phủ có thể một tiểu chủ tử!

Vào thu, cuối cùng tiểu hài tử trong bụng của Ngụy Vân La cũng cất tiếng khóc chào đời. Đứa trẻ sinh ra là một tiểu cô nương trắng nõn nà, tiếng khóc rất vang dội mang theo vài phần khí phách của mẫu thân nó.

Lục Thừa quyết định lấy nhủ danh cho nó là Kiều Kiều, nó không những kiều diễm giống mẫu thân của nó, mà còn kiêu căng giống vậy.

Nói đến chuyện sinh đẻ của Ngụy Vân La cũng thật buồn cười.

Ngày đó, tâm tình của Lục Thừa rất tốt, hắn theo lệnh của Hoàng Thượng giám sát hành động của Vĩnh Vương, phát hiện ra chứng cứ Cung Đình Chất tư thông với địch, đảng phái của Vĩnh Vương bị tước hết quan phẩm, đương nhiên Cung Đình Chất cũng bị biếm thành thứ dân, lưu đày biên ải.

Mang theo tâm trạng tốt đẹp, Lục Thừa trở về phủ, hắn quấn lấy Ngụy Vân La bú sữa không nói đi, còn cố ý dùng côn th*t kí©h thí©ɧ nàng, hắn lấy qυყ đầυ cọ vào âʍ ɦộ và cửa huyện.
Ngụy Vân La kích động dẫn đến những cơn co thắt, nước ối vỡ ra, nàng ôm bụng kêu đau.

Việc này khiến Lục Thừa sợ tái mặt, vội vàng gọi bà mụ đến.

Cũng mau mẫu tử bình an, nếu không sợ là cả đời này hắn không thể đứng lên được mất.

——

Giữa hè năm sau, Lục Thừa đưa Nguỵ Vân La đến biên giới phía Tây tránh nóng.

Bà vυ" cho Kiều Kiều ăn xong liền đưa lại cho Vân La. Nguỵ Vân La và Lục Thừa chơi với Kiều Kiều một lúc, sau đó nó ngáp một cái rồi lăn ra ngủ.

Nguỵ Vân La vừa mới đặt Kiều Kiều vào nôi, Lục Thừa đã ôm chặt nàng từ phía sau.

“Bảo Bối, nàng đã cho Kiều Kiều ăn uống no, chơi bời cũng đủ, giờ nên đến lượt ta rồi chứ?” Nói xong, Lục Thừa liền cởϊ áσ Nguỵ Vân La, luồn tay vào yếm tuỳ ý xoa nắn.

“Ưm…” Nguỵ Vân La dựa về phía sau, muốn bé tránh bàn tay hắn: “Đừng bóp! Lát nữa quần áo sẽ ướt mất!”
Nói dứt lời, bên trên chiếc yếm của nàng đã xuất hiện hai chấm nước.

Thường ngày, Kiều Kiều không uống sữa của Nguỵ Vân La, theo lý mà nói thì Nguỵ Vân La đã hết sữa từ lâu mới đúng. Nhưng trong phủ vẫn còn Lục Thừa, mỗi ngày Lục Thừa uống sữa còn nhiều hơn cả Kiều Kiều. Nguỵ Vân La còn tưởng là mình có một đứa con là Lục Thừa, ngày nào cũng đòi bú mẹ, sữa càng ngày càng ra nhiều, bây giờ, mỗi khi Nguỵ Vân La động tình, sữa liền phun ra.

Lục Thừa cởi bỏ đai lưng, cũng lột sạch yếm và quần của Nguỵ Vân La, hắn chơi đùa với thân thể nàng trước nôi của Kiều Kiều.

“Đừng…” Không có yếm che đậy, hai quầng vυ" lớn hơn cả lúc trước giờ đây dựng đứng trong không khí.

Sữa tươi trắng đυ.c rơi tí tách từ hai đầu v* đỏ rực, dính một ít lên đệm của Kiều Kiều. Nguỵ Vân La đỏ mặt vội bịt hai đầu v* mình lại.
“Sao phải xấu hổ?” Lục Thừa kéo tay nàng ra, nâng hai vυ" nàng lên, khẽ vân vê: “Thật lãng phí, rơi trên người Kiều Kiều hết rồi, Bảo Bối nói xem, ta nên phạt nàng thế nào đây?”

Nguỵ Vân La thuận tay véo hông hắn: “Đừng có mà hỏi ta!”

Lục Thừa nói tiếp: “Vậy vi phu giúp nàng hút ra, thế nào?”

Nguỵ Vân La nhìn gương mặt Kiều Kiều đang ngủ, lo lắng nói: “Tuỳ chàng!”

Lục Thừa cười cười, ôm người đến giường: “La Nhi, ngồi lên người phu quân nào!”

Nguỵ Vân La bò lên trên người Lục Thừa, đỡ côn th*t cứng ngắc cọ lên tiểu huyệt ướt đẫm da^ʍ thuỷ, sau đó chầm chậm ngồi xuống.

Tiểu huyệt vời mới ăn được qυყ đầυ, Lục Thừa không đợi nàng phản ứng liền giữ eo nàng kéo nàng ngồi xuống hông mình, hoa huy*t nàng lập tức nuốt nguyên cây côn th*t to lớn.

“Aaaaa….” Lần này, dường như Nguỵ Vân La bị đâm đến tận tử ©υиɠ, nàng rên lên, ngã sấp lên ngực Lục Thừa.

Dòng sữa chảy từ cặρ √υ", uốn lượn theo ngực Lục Thừa chảy xuống. Nguỵ Vân La nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếʍ láp bộ ngực và đầu v* hồng phấn của nam nhân.

“La Nhi!” Cảm giác tê tái nổi lên, Lục Thừa đè gây nàng lại: “Liếʍ nữa đi!”

Nguỵ Vân La lắc mông, giống như con mèo nhỏ liếʍ sữa đang tràn ra trên người nam nhân, nhìn thấy màu của đoá hoa nhỏ còn hồng hào hơn đầu v* mình, nàng bỗng trở nên xấu xa ngậm lấy, học theo cách hắn dùng răng day day đầu v* mình.

“Ư….xít….” Lục Thừa bật ra tiếng rên, hai tay sờ ra sau thắt lưng nàng, bóp mạnh cặp mông trắng mơn mởn, các ngón tay đều chìm vào cánh mông, sau đó hắn thúc hông mình, đâm sâu vào huyệt nữ nhân.

“Aaaa…ha…” Nguỵ Vân La được hắn đâm rất sướиɠ, nàng muốn nhiều hơn nữa, vì vậy nàng buông vυ" hắn ra, cầm vυ" mình đưa đến bên miệng hắn.

“Ha….a….tướng công….đâm ta mạnh chút….”

Lục Thừa cắn răng nhìn nàng phát tác da^ʍ tính: “Như ý nàng muốn!”

Nói xong, hắn xoay người đè nàng dưới thân, tách hai đùi ngọc ra, ngậm đầu v* nàng, vừa uống sữa vừa thúc mạnh vào huyệt đạo.

“A…… Ha a…… ưm… a…”

Tuy rằng đã sinh Kiều Kiều rồi, nhưng không biết vì sao huyệt đạo của Nguỵ Vân La vẫn cứ siết chặt dương vậy của Lục Thừa, hắn phải dùng sức mới có thể tách ra vô số mị thịt để đâm đến nơi sâu nhất. Khi bị dương v*t của nam nhân đâm vào, tiểu huyệt này rất biết cách lấy lòng, cắи ʍút̼ từng chút một, một khi không chú ý sẽ khiến nam nhân quăng giáp đầu hàng.

Lục Thừa bị nàng kẹp chặt đến mức khó chịu, động tác của hắn càng thêm thô lỗ, ngón tay sờ đến cúc huyệt cũng thấy dâʍ ɖị©ɧ chảy qua, vừa sờ vừa ấn, rất nhanh hai đốt ngón tay đã đi vào, động tác ra ra vào vào giống côn th*t.

“Ưm…..ư…Lục Thừa….mạnh quá….a…. căng….ummmm….đừng….”

Âm thanh rêи ɾỉ của Nguỵ Vân La càng ngày càng lớn, Lục Thừa chỉ lo uống sữa, không thèm quan tâm đến nàng, chỉ là hắn tăng thêm chút lực…

Không biết qua bao lâu…

“Oe…oe…”

Tiếng khóc của đứa trẻ vang vọng khắp căn phòng, hai người đang hoan ái đột nhiên dừng lại.

Kiều Kiều tỉnh giấc.

Nguỵ Vân La bừng tỉnh, vội đẩy Lục Thừa ra muốn đến xem nữ nhi: “Kiều Kiều tỉnh rồi, tướng công đứng lên, để ta đi xem xem!”

“Được,” Lục Thừa lập tức rút cây côn th*t ra, tiếp đó, không đợi Nguỵ Vân La đứng lên, hắn đã ôm nàng xuống cạnh giường, nắm vυ" nàng từ đằng sau, một lần nữa đâm côn th*t vào huyệt: “Hự….đi thôi, vi phu đi cùng La Nhi!”

“Chàng…chàng…” Nguỵ Vân La bị động tác đột ngột của hắn làm nói cho nói năng lộn xộn: “Lục Thừa! Chàng đừng phá nữa! Kiều Kiều thấy bây giờ!”

“Oe…oe…” Tiếng khóc của Kiều Kiều càng lớn hơn.

Lục Thừa cắn vành tai nàng nói: “Nhanh đi, Kiều Kiều khóc lớn rồi kìa, nó không biết cha mẹ nó đang làm gì đâu, đi đi!”

Nguỵ Vân La hết cách với hắn, đành mặc kệ, cứ để như vậy đi đến cạnh nôi, nàng ôm Kiều Kiều lên vỗ về: “Kiều Kiều ngoan, cha mẹ ở đây!”

Kiều Kiều cảm giác được cái ôm quen thuộc của Nguỵ Vân La, tiếng khóc nhỏ lại, mở đôi mắt to tròn nhìn cha mẹ dính sát nhau, sau đó ê a túm vυ" nàng.

Thấy vậy, Lục Thừa buông vυ" nàng ra, tay hạ xuống eo, côn th*t vẫn ra vào nhịp nhàng, tiếng nước mơ hồ quanh quẫn bên tai.

Lục Thừa nói: “La Nhi, có phải Kiều Kiều đói bụng không?”

Nguỵ Vân La không hiểu ẩn ý của hắn, nàng hỏi: “Gọi vυ" nuôi tới hả?”

“Không cần,” Lục Thừa cười cười: “Tiểu dâʍ đãиɠ của ta nhiều sữa như vậy, để cho Kiều Kiều uống một chút không được sao?”

“Giờ sao?” Nguỵ Vân La lắc đầu lia lịa: “Không, đừng!”

“Oe….oe…” Không biết Kiều Kiều có nghe hiểu hay không, đột nhiên khóc lớn lên.

Nguỵ Vân La không dám nói gì nữa, nàng ưỡn ngực đưa đầu v* vào miệng Kiều Kiều: “Kiều Kiều ngoan, đừng khóc đừng khóc, mẫu thân cho con uống sữa…”

Kiều Kiều lập tức ngậm đầu v* của Nguỵ Vân La vào miệng, bàn tay nhỏ xíu đặt lên bầu vυ", liên tục bú ʍúŧ dòng sữa tươi.

Lục Thừa thấy vậy, bỗng tăng tốc, hắn ôm eo Nguỵ Vân La, đâm vào âm đ*o nàng mạnh bạo, âm bao châm chích âʍ ɦộ, tinh hoàn đập lên mông phát ra tiếng vang rõ ràng.

“Ưm….a…nhẹ….nhẹ chút….” Vυ" Nguỵ Vân La run lên, nàng buộc phải đưa tay ra giữ đầu Kiều Kiều, để tránh núʍ ѵú bị rớt ra.

“Không thể nhẹ được, La Nhi ngon quá…ư…” Lục Thừa cắn lên bờ vai ngọc ngà của nàng: “Đang cho nữ nhi bú cũng không nỡ buông dương v*t của phu quân ra, siết chặt như vật là muốn quyến rũ ai? CᏂị©Ꮒ lâu như vậy rồi vẫn không thoả mãn, có phải nàng muốn đi câu dẫn người khác?”

“Không phải…La Nhi không có…” Có lẽ vì Kiều Kiều đang bú trong ngực mình, nên Nguỵ Vân La không dám rên lớn tiếng, chỉ dám thì thầm đáp lại.

Lục Thừa bị chút dịu dàng hiếm thấy này của nàng làm cho kí©h thí©ɧ, hắn ôm nữ nhân mình yêu nhất, dương v*t cũng được huyệt nàng bao bọc, mà trong ngực nàng là một tiểu nha đầu mang huyết mạch của hai bọn họ, đang ngậm lấy đầu v* trước giờ chỉ của mình hắn…

Hơi thở Lục Thừa dồn dập: “Nàng để tiểu huyệt nàng biến thành hình dạng của côn th*t lão tử thôi được không? Tiểu huyệt nàng chỉ được phép ăn dương v*t của vi phu thôi, ngoài ta ra, không ai được phép đâm vào, được không?”

“Được…được…a….a….” Ngụy Vân La nhắm mắt lại, cong mông hùa theo Lục Thừa.

Kiều Kiều uống sữa của mẫu thân no rồi lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Ngụy Vân La bị nước miếng của Kiều Kiều làm ướt đầu v* cùng với đầu v* bên kia đã bị Lục Thừa cắn sưng lên kí©h thí©ɧ thần kinh.

“Kiều Kiều ngủ rồi!” Lục Thừa nhắc nhở.

Ngụy Vân La run rẩy đặt lại Kiều Kiều vào trong nôi.

Vừa mới buông Kiều Kiều ra, Lục Thừa đã đè nàng xuống thảm, hắn ở phía sau véo đầu v* đang phun sữa của nàng, mặt dữ tợn, nói: “Nàng nhớ cho kỹ, chỉ ta mới được cᏂị©Ꮒ nàng thôi!”

“A…a….” Ngụy Vân La ngửa đầu rêи ɾỉ, vặn vẹo mông: “Chỉ cho tướng công cᏂị©Ꮒ thôi!”

“Nàng có nhớ rõ dương v*t nằm trong cơ thể này không? Hả? trên thân nó có bao nhiêu đường gân xanh? Qυყ đầυ lớn thế nào? Tinh hoàn đánh lên mông nàng có sướиɠ hay không? Âm đế có thích bị âm mao cọ lên không? Hả? Mau trả lời ta!” Lục Thừa khàn giọng nói, hai mắt ửng đỏ.

“Ha…a….thích….thích…La Nhi thích bị tướng công chơi…ư….” Ngụy Vân La bị Lục Thừa chơi đùa đến độ không biết trời trăng, nàng nhắm mắt rêи ɾỉ, nước bọt chảy ra từ khóe miệng, đôi vυ" và cánh mông đẫy đà lắc lư kí©h thí©ɧ cảm quan của nam nhân.

“Ta đâm chết nàng! Đâm nàng cho đến chết!” Lục Thừa nghiến căn thúc hông tới, căng mở huyệt đạo của Ngụy Vân La, càng làm càng tê tái, hai người chìm đắm trong bể tìиɧ ɖu͙© thăng hoa.

“Đâm chết ta đi, tướng công….Lục Thừa…a…..”

Ngụy Vân La thỏa mãn vặn vẹo hông, mời gọi nam nhân đối xử thô lỗ với mình.

Hai người quấn lấy nhau thật lâu, khoảnh khắc Lục Thừa xuất tinh, hắn kéo cằm Nguỵ Vân La lại, hôn lên đôi môi đỏ của nàng, môi lưỡi cuốn lấy nhau, cùng lên cao trào. Da^ʍ thuỷ phun ra cửa huyệt, ướt cả thảm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng cũng rơi ra vài giọt. Sau khi xuất tinh xong, tinh hoàn của hắn lỏng lẻo, đá nhẹ lên mông nữ nhân.

Lục Thừa vừa hôn Nguỵ Vân La vừa xoa bóρ ѵú nàng.

Cả người Nguỵ Vân La mất hết sức lực, quỳ rạp trên mặt đất, mông chổng cao, mặc kệ Lục Thừa thưởng thức cơ thể mình.

Cho đến khi giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng bắn trong huyệt nàng, nàng phát hiện côn th*t của hắn vẫn không chịu mềm đi, nàng định rút dương vậy ra nhìn xem thì lại bị một dòng nước nóng hổi không hề giống tϊиɧ ɖϊ©h͙, mạnh mẽ bắn vào thành vách bên trong tử ©υиɠ nàng.

“Ư….” Nguỵ Vân La hoảng sợ mở lớn hai mắt, nàng giãy giụa muốn thoát khỏi gông cùm của hắn.

Song, Lục Thừa vẫn ngậm mυ"ŧ môi nàng, hai cánh tay hiện lên cơ bắp, muốn ôm nàng càng chặt hơn, thậm chí còn thúc mông để côn th*t mình càng chôn sâu hơn.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lục Thừa cũng chịu buông tha đôi môi sưng đỏ của nàng ra: “Tiểu huyệt bị phu quân bắn nướ© ŧıểυ có sướиɠ không?”

Hốc mắt Nguỵ Vân La ửng đỏ: “Lục Thừa, cái tên khốn kiếp nhà chàng!”

“Tức giận sao?” Tuy nói như vậy, song, Lục Thừa lại thản nhiên đưa tay miết âm hạch của nàng: “La Nhi đừng giận, đến đây, phun nướ© ŧıểυ lên người phu quân đi…ư….”

“Chàng… chàng làm gì vậy?” Nguỵ Vân La bị hành động điên cuồng của hắn doạ cho sơn, nàng muốn né tránh cái ôm của hắn.

Làm sao Lục Thừa có thể để nàng dễ dàng thực hiện ý đồ đó được, không những Nguỵ Vân La giãy giụa không có tác dụng gì, còn bị Lục Thừa làm cho rỉ ra một ít nướ© ŧıểυ nữa.

Nàng sợ hãi nhắm chặt hai mắt: “Đừng…đừng làm vậy…”

Giây tiếp theo, nướ© ŧıểυ vàng nhạy phun ra từ nơi hai người giao hợp. Thậm chí, Lục Thừa còn nâng một chân nàng lên, để cho nàng tiểu lên mặt đất giống như con cɧó ©áϊ, ngay cả đùi Lục Thừa cũng dính lây.

Nguỵ Vân La xấu hổ muốn khóc, nhưng lại bị Lục Thừa kéo vào ngực hôn môi.

Nàng nghe được giọng nói trầm khàn tràn đầy vui sướиɠ: “Chúng ta đều bắn nướ© ŧıểυ lên người đối phương cả rồi, sau này sẽ không ai dám cắm vào nữa, đúng không?”

“La Nhi, bảo bối của ta!”

“Ta yêu nàng.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.