Chương trước
Chương sau
Edit: Khả Ăn Mặn.

Lục Thừa không ngờ Nguỵ Vân La dám phát ra âm thanh, đương nhiên Bạch Diệu cũng nghe thấy.

“Là tiếng gì vậy?”

Sắc mặt Lục Thừa vẫn như vậy, nhưng vẫn không buông chân ra: “Có tiếng gì sao?”

Bạch Diệu vội lắc đầu: “Biểu huynh, có lẽ là ta nghe lầm!”

Nguỵ Vân La khẽ thở phào nhẹ nhõm, thời khắc này nàng ngồi dưới bàn, hai mắt đẫm lệ, hai má đỏ ửng, lưng dựa vào vách gỗ, bộ dạng thở không nổi.

Chân của Lục Thừa buông tiểu huyệt nàng ra, nhưng không rời khỏi thân thể mĩ miều của nàng, hắn ngưng một hồi rồi đưa chân khẽ giẫm lên đùi trắng nõn của nàng.

Vỗn dĩ, Lục Thừa muốn tiểu dâm đãng này bú cho mình trước, rồi từ từ chơi nàng sau. Nào ngờ nàng không phải là người biết nghe lời, cho dù bị chà đạp tiểu huyệt thế nào nàng cũng quyết không khẩu giao cho hắn.

Lục Thừa vừa giận vừa buồn cười, hắn không còn tâm trạng lãng phí thời gian với Bạch Diệu nữa: “Bài tập của ngươi đây, cầm đi!”

Bạch Diệu vội vàng tiếp nhận: “Đa tạ biểu huynh!”

“Nền tảng của ngươi không tồi, nhưng thư viện ở kinh thành có rất nhiều công tử thế gia đã học vỡ lòng từ rất sớm, nếu ngươi muốn trổ tài ở đó thì trong thời gian này không được lười biếng, mỗi ngày phải học thuộc mấy lần!”

“Vâng! Biểu huynh!”

Lục Thừa đang định để hắn rời đi, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa: “A Thừa, đệ có ở đó không?”

Là Bạch Lê Quân.

Đương nhiên, Nguỵ Vân La trốn ở án thư cũng nghe thấy.

Nàng bỏ qua cơn giận hiện tại của mình với Lục Thừa, nhào lên trước, nắm lấy côn th*t đã vươn cao từ lâu, nhe răng làm bộ muốn cắn, ngửa đầu nhìn Lục Thừa như đang uy hiếp.

Lục Thừa nhìn đôi mắt to đầy nước mắt của nàng, đuôi mắt còn ửng đỏ, hắn ngây người, dương v*t bị Nguỵ Vân La nắm vậy mà lại sưng to thêm.

Hắn cười không rõ ý nhìn Nguỵ Vân La, rồi thả lỏng người tựa lưng vào ghế, một tay đưa ra vuốt ve gương mặt của tiểu thê tử xinh đẹp, nói: “Vào đi!”



Nguỵ Vân La vừa nghe xong, nàng lập tức há miệng ngậm lấy quy đầu to lớn của hắn, một bên nàng vừa liếm mút, một bên nàng đưa lưỡi quét lên khe hẹp trên đỉnh, hai bàn tay non mềm lúc thì xoa nắn túi trứng, lúc thì vuốt ve lên xuống trụ thịt còn dư ra, nàng ra sức đùa bỡn với dương v*t của hắn, muốn hắn thất thố trước mặt mọi người, đặc biệt là nữ nhân kia.

Sau khi Lục Thừa mời Bạch Lê Quân vào, hắn cũng không nhìn về phía nàng ta, mà ánh mắt chăm chăm nhìn nữ nhân đang quỳ trước gối mình.

Lục Thừa thừa nhận, Nguỵ Vân La thật sự làm cho hắn rất thoải mái. Từ khi hai người thành hôn đến nay, đã làm loại chuyện này rất nhiều lần, mỗi lần hắn đều cưỡng bách Nguỵ Vân La. Thật ra tiểu cô nương này hưởng được rất nhiều, kỹ thuật cũng tiến bộ không ít. Muốn đút dương v*t vào tận cổ họng của nàng thì rất khó, nhưng khơi mào dục vọng lại dễ như trở bàn tay.

Chưa kể, lúc này cả người Nguỵ Vân La trần trụi, trước ngực mang theo hai kẹp nhũ đong đưa đầy sắc tình, trên đùi hắn còn cảm nhận được nhũ thịt của nàng va trúng.

Nhìn từ góc độ của Lục Thừa, hắn thấy vòng eo thon thả và gợi cảm của Nguỵ Vân La có hai lỗ hõm, gần như có thể chứa được nước. Cánh mông mềm mịn chổng cao vô thức lắc lư, cảnh xuân phơi phới thế này khiến người khác chảy máu mũi.

Hai tay hắn nắm chặt, trong lòng muốn để lại dấu vết trên cánh mông trắng như bột kia.

“A Thừa.”

Bạch Lê Quân đặt canh gà do chính tay nàng hầm lên bàn, lôi Lục Thừa đang trầm mê trong sắc dục về thực tại.

Lục Thừa nhìn Bạch Lê Quân đi về phía mình, hắn theo bản năng ngồi thẳng dậy, đẩy đầu Nguỵ Vân La vào trong để tránh người khác phát hiện ra nàng.

Nhưng động tác này vô tình làm dương v*t hắn vào sâu hơn.

Nguỵ Vân La bất mãn, giơ nắm đấm lên đánh vào đùi hắn.

Bạch Lê Quân cười dịu dàng: “Đa tạ a Thừa đã cho bọn ta ở lại, còn kiểm tra bài cho Diệu Nhi. Ngày thường đệ bận rộn chính vụ, ta có xuống bếp hầm canh gà cho đệ để thể hiện tâm ý!”

“Đa tạ biểu tỷ!”

Tuy hiện tại Lục Thừa không có tâm tình ăn canh, chỉ nghĩ đến tiểu huyệt của nương tử nhà mình, nhưng hắn vẫn lễ phép nói cảm ơn.

Nguỵ Vân La nghe thấy hắn tiếp nhận chén canh gà, nàng liền tức giận bóp túi trứng của hắn.

Lục Thừa đau đến mức suýt nhảy dựng lên, hai đùi dùng sức kẹp người nàng lại.

Đang lúc Lục Thừa muốn đuổi hai người này đi, thì Bạch Lê Quân lại nhăn mày kể khổ: “A Thừa, hôm qua ta thấy Chiêu Bình Quận Chúa có vẻ không vui, có phải vì người nhà quê bọn ta đến đây tìm người, làm cho nàng tức giận không?”



Lục Thừa đoán Nguỵ Vân La nghe được những lời này sẽ quơ tay, dậm chân, hắn sợ thời khắc này nàng nóng nảy gây chuyện, cho nên nhanh tay sờ đầu nàng.

Quả nhiên, Nguỵ Vân La thật sự rất giận, nhưng nàng không ra tay với mệnh căn của Lục Thừa, mà ngồi bệt lên mu bàn chân của hắn.

Bị Lục Thừa khiêu khích một hồi, cuối cùng hoa huy*t của nàng lại đầm đìa dâm thuỷ như mọi khi. Nguỵ Vân La tách hai đùi ngọc ra, cúi đầu ngậm quy đầu của hắn, mút mạnh lỗ nhỏ của hắn. Đôi mông mềm mại màu mỡ phủ kín chân hắn, hoa môi đầy đặn lướt trên mu bàn chân, tiểu huyệt ướt đẫm cọ xát trên ấy.

Lục Thừa hít sâu một hơi, huyệt thái dương nảy lên, hai tay siết chặt, lộ ra gân xanh.

Lục Thừa lấy lại hơi thở, bình tĩnh nói với Bạch Lê Quân: “Không đâu, thường ngày La Nhi tuỳ hứng, nhưng không phải là người như vậy, hôm qua nàng có một ít mâu thuẫn với đệ, không liên quan gì đến các người!”

“Như vậy thì tốt,” Bạch Lê Quân thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng hỏi: “Hiện tại hai người ổn không? Ta nghe người ta nói hôm qua Chiêu Bình Quận Chúa đi ra phủ, đến giờ vẫn chưa về!”

Nhắc đến việc này, cơn giận của Lục Thừa khó khăn lắm mới áp chế được giờ đây lại nhóm lên.

Hắn nhớ đến khung cảnh sáng nay, hắn ước có thể đè nữ nhân dưới thân rồi hùng hục chơi nàng, chịch đến độ nàng không thể khép được chân, huyệt không thể đóng lại, cả người dính đầy tinh dịch, đôi vú sưng to, mông đỏ bừng, không xuống được giường, cả đời không để ai khác trộm lấy.

“À,” Lục Thừa cười thành tiếng, hắn hoàn toàn không có kiên nhẫn nhiều lời với hai người họ, hắn cảm giác tiểu cô nương ở dưới háng đang muốn cắn đứt mệnh căn của mình: “Không vấn đề gì, chẳng phải phu thê giận nhau đầu giường, hoà nhau cuối giường sao? Nếu biểu tỷ không có việc gì, vậy hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp!”

Bạch Lê Quân không ngờ Lục Thừa lại lạnh lùng với mình như vậy, những lời định nói bị nghẹn ở cổ họng.

Bạch Diệu không nhìn thấy tỷ tỷ của mình lúng túng, hắn lập tức đồng ý: “Được biểu huynh, đệ và tỷ tỷ đi đây! Hôm khác gặp biểu huynh sau!”

Bạch Lê Quân đành cười cười: “A Thừa bận rộn công vụ, nhớ bảo trọng thân thể!”

Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Lục Thừa không kịp chờ bọn họ đi xa, hắn đã kéo người ra, đặt Nguỵ Vân La ngồi đối diện mình, mông chạm cạnh bàn, ôm hôn mãnh liệt.

“Tiểu dâm đãng! Nàng thèm chịch lắm sao? Ta lấy chân giẫm tiểu huyệt nàng, dâm thuỷ dính đầy ra đất, nàng nói xem, có dâm không? Chó cái động dục có dâm bằng nàng không? Hả?”

“Lục Thừa, ta muốn hoà li với ngươi!” Nguỵ Vân La vùng vẫy hai chân, lắc đầu né tránh cái hôn môi của hắn.

Lục Thừa lùa sách và vật dụng trên bàn xuống, ôm nàng đặt lên mặt bàn, đè nàng dưới thân, ngang nhiên chen vào giữa hai chân nàng, kéo hai kẹp nhũ ra ném lên mặt đất.

“Á…” Nguỵ Vân La đau đớn kêu to, nàng đưa tay muốn xoa xoa núm vú mình.

Lục Thừa bắt lấy cổ tay nàng đè lên đỉnh đầu, mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm, gằn từng chữ một: “Nàng đừng mơ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.