Chương trước
Chương sau
Vừa nãy không phải anh mở nhầm cánh cửa thần kì của Doraemon chứ?

Vốn là không gian bừa bãi đột nhiên trở nên sạch sẽ, thậm chí trên ghế sofa nửa năm không nhìn thấy người, rác không còn nữa, quần áo dơ cũng không thấy, điều quan trọng nhất là nhà bếp vốn là đẹp như hầm phúc đức…… Vẫn đứng một mình?

Sắc mặt anh không chút thay đổi lui về sau nửa bước, đem cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.

Khe cửa y như trước lộ ra một chút ánh sáng, ánh mắt anh mờ mịt nhìn chằm chằm cánh cửa.

Có lẽ…… Anh nên quay về giường ngủ tiếp một giấc? Xem ra bác sĩ kia nói đúng. Anh lại bệnh mấy trận nữa đối với thân thể tốt hơn chút, nếu không quá ít bệnh, một khi đã bị bệnh thì hiện tượng kì lạ gì cũng xuất hiện, bây giờ còn xuất hiện ảo giác!

Chu Luật Nhân không ngừng thôi miên chính mình quay về giường nằm, đôi chân lại giống như mọc rễ không thể cử động.

N giây sau, anh rốt cuộc cũng thừa nhận sự thật trước mặt. “Chết tiệt……”

Tiểu Thiến sao lại ở nhà anh?

Xoa xoa huyệt thái dương đang đau, đã hoàn toàn tỉnh táo, làm cho anh không thể tiếp tục lừa gạt bản thân cho rằng tất cả cái này đều là ảo giác.

“Mẹ kiếp!” Anh nhịn không được mắng một tiếng.

Nhưng sự thật đều bày ra trước mắt, còn có thể làm gì được?

Vẻ mặt lo lắng, anh xoay nắm tay cửa ra khỏi phòng, vội vàng đi vào nhà bếp đứng ngay phía sau tội phạm hiện hành làm cho bốn phía đều có mùi thơm.

Thấy cô thích thú nấu cái nồi kia không hiểu được là xử lý thành quả là cái gì, vẻ mặt của anh vốn cứng đờ bất giác ôn hòa lên rất nhiều, khóe miệng cũng cong lên.

“Tiểu Thiến.” Tiếng nói hơi khàn khàn kêu lên.

Động tác trên tay của tiểu nữ nhân ngừng một chút, tiếp theo chậm rãi xoay người lại, lập tức tặng anh một cái ôm con gấu cộng thêm nụ cười tươi tắn.

“Anh Luật Nhân, chào buổi sáng…… A, không đúng không đúng, là chúc ngủ ngon!” Hai lúm đồng tiền nhỏ tự động xuất hiện trên mặt người, Sở Tiểu Thiến lại chiêm chiếp trên mặt anh, ở trên môi anh liên tiếp thơm vài cái hôn.

Chu Luật Nhân không nghĩ nhiều quay sang ôm lấy thân thể thơm mát mềm mại, nhưng lý trí dao động lại trói buộc không được bản năng thú tính, gần như lập tức nổi lên phản ứng, anh chỉ có thể liều thân cưỡng ép bản thân, nới ra khoảng cách với con gấu trên mình.

“Sao em lại ở đây?” Anh hỏi thẳng.

“Anh bị bệnh, em đến chăm sóc anh đó mà.” Đôi mắt chớp chớp trên khuôn mặt vô số tội, cô trả lời đứng đắn.

Vừa nghe thì biết cô gái nhỏ này cố ý muốn đánh thái cực vấn đề này với anh, nhưng không sao, phạm vi hung thủ vô cùng nhỏ, sau này cơ hội tính sổ rất nhiều.

Vì thế anh phối hợp thay đổi vấn đề khác, nhưng cũng là điều anh không muốn nói nhất.

“Nhà của anh em sửa sang lại rồi?”

Bề ngoài câu hỏi nhìn như bình tĩnh, thực ra thần kinh của Chu Luật Nhân đặc biệt buộc chặt.

Sửa sang là cách nói tương đối mỹ hóa, anh biết tình hình hỗn loạn trong nhà, dùng từ xử lý hoặc dọn dẹp. Hai từ này sẽ thích hợp hơn.

“Đúng rồi, sách và tài liệu em giúp anh sắp xếp rồi, quần áo giặt xong rồi đang phơi bên ngoài, rác cũng đều lấy đi đổ rồi, bác bảo vệ cũng giúp em không ít nha! Sau đó em mua một ít thức ăn để vào trong tủ lạnh……”

Không phát hiện ra sự khác thường của anh, nghe thấy câu hỏi, Sở Tiểu Thiến miệng cười toe toét, sau khi nói ra rõ những chi tiết nhỏ nhất thấy còn chưa đủ, lại tiếp tục nói.

“Hì hì, anh Luật Nhân, hiệu quả sửa sang của em không tồi chứ? Không được xem thường em nha, Bá Ân nói em có thiên phú làm nữ chủ nhân gia đình, tất cả công việc nhà đều làm thuận buồm xuôi gió, hơn nữa không làm anh tỉnh giấc nha? Anh cũng không biết em mới vừa đến sợ làm anh thức giấc thế nào đâu……”

Kiên nhẫn nghe cô nói hết “Bức tranh phân bố vật phẩm mới” trong nhà, lại nghe cô ở trong này mấy tiếng đồng hồ như thế nào, lo lắng đề phòng tất cả “Chướng ngại” trong nhà, Chu Luật Nhân xoa xoa trán, muốn nói cho cô biết, lúc anh ngã bệnh cho dù trong nhà bị cướp sạch, e rằng anh cũng khó quyết định có nên bò ra ngoài nhìn mặt tên trộm một chút không.

Điều kiện tiên quyết trong “Giấc ngủ dưỡng bệnh” này là tính cảnh giác của cơ thể sẽ xuống đến mức thấp nhất, có thể bị vài tiếng động đánh thức.

Như đã nói qua, theo cá tính hăng hái xông về phía trước của Tiểu Thiến, thật ra chuyện hôm nay đến anh cũng không bất ngờ, chỉ là sau khi xông vào nhà, cô cũng……

“Anh Luật Nhân, không phải anh vì……” Hai con ngươi lớn của Sở Tiểu Thiến đảo mắt nhìn xung quanh, “Nguyên nhân này, mới không cho em vào nhà anh chứ?”

“Nhà của anh.” Nên giải thích thế nào đây? Anh còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, căn bản không muốn nói chuyện này.

Đầu, càng đau hơn rồi.

Anh nhắm mắt hít sâu một cái, giảm bớt cảm giác đau đớn khó chịu, lúc này, một đôi tay nhỏ bé lại chủ động đặt lên giữa trán anh, khẽ xoa huyệt thái dương của anh.

Anh mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt yêu kiều gần ngay trước mắt lôi kéo tất cả tâm tư của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười, khoảng cách gần như thế, khiến anh chú ý đến tâm tình phía sau nụ cười ấy, có một chút chờ mong nhàn nhạt bị che giấu đi.

Đột nhiên ngực của anh xoắn chặt lại.

Mặc dù tiểu nha đầu này đấu đá lung tung, ở trước mặt người khác động một chút là kích động trêu người, nhưng đó là phương thức giao lưu bạn bè của cô. Anh hiểu rõ tư tưởng này có một phần âm tư vô cùng tinh tế, bản chất của cô, vẫn là cô gái nhỏ có tấm lòng lương thiện, có gì khó chịu ủy khuất đều để trong lòng.

Cô vẫn biết có một số việc anh không muốn nói cho cô biết, chỉ cần anh im lặng, cô sẽ không truy hỏi, chỉ là ngây ngốc chờ đợi, đợi đến lần khác có cơ hội mở miệng hỏi thăm.

Bởi vì cô hoàn toàn phối hợp, làm cho anh không để mắt đến sự thật cô cũng sẽ tổn thương.

Ở trước mặt anh cô luôn tươi cười rạng rỡ, rạng rỡ đến mức làm anh dần dần xem nhẹ vẻ lo lắng nhỏ nhặt của cô đến gần như cảm thấy không thể nhận ra nó……

Tất cả cảm xúc đau lòng vung đắp trong nháy mắt đều bị nhéo chặt, anh đưa hai tay ra vững vàng đem cô khóa vào trong ngực.

“Xin lỗi.” Anh vùi đầu vào cổ cô, khó chịu nói xin lỗi.

“Tại sao lại muốn xin lỗi?” Cô không hiểu, tay lại nhanh chóng ôm chặt anh.

“Anh có một căn bệnh rất nghiêm trọng……” So với việc để cô thất vọng lần nữa mà ngu ngốc chờ đợi, anh tình nguyện phơi bày ra sự ham muốn cấp bách không hoàn mỹ, anh đã để cho cô đợi quá lâu rồi, “Tiểu Thiến, em biết không? Anh rất lười……”

“Em biết.”

“Em biết cái gì?” Chu Luật Nhân bật cười, rõ ràng muốn xưng tội, sao lại bị trách móc?

“Em biết mà, bình thường tuy anh làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, nhưng chủ tịch muốn cho anh nhiều quyền hạn hơn nhưng anh lại không chịu, em cũng biết em biết anh mua đồ đạc, chạy tới chạy lui, thực ra anh rất vui vẻ mà tiếp nhận, từ chối chẳng qua chỉ là dáng vẻ bên ngoài thôi, còn có nha……” Giống như chốt mở bị tháo gỡ, cô thao thao bất tuyệt, thuộc như lòng bàn tay, cuối cùng…… “Mặc dù em còn chưa hiểu rõ được ý nghĩ của anh.”

Người đang ôm cô không ngờ sẽ nghe thấy câu này, hoàn toàn bị dao động.

Run sợ một hồi lâu, rốt cuộc Chu Luật Nhân mới tìm thấy được giọng nói của mình “Tiểu nha đầu, em….. rất lợi hại.”

Cô thật sự hiểu anh, hoặc giả còn xa hơn nhiều so với trình độ nhận biết của anh.

“Em rất cô gắng.” Cái mũi xinh xắn cau lại, phảng phất hình dáng ưa nhìn.

Anh vút mái tóc mượt của cô, cười nhẹ bày tỏ sự tán đồng, khi vừa mới bắt đầu cảm xúc phiền não dần rối loạn, tới thời khắc này thì vô cùng ổn định.

“Muốn nghe anh nói một bí mật không?”

Hai người đi đến phòng khách, anh vùi mình vào ghế sofa, ôm cô trước ngực. Ghế sofa lâu ngày không gặp làm cho xúc cảm của anh dao động, động tác này nếu là ngày hôm qua, không chỉ anh sẽ ngã nhào trên sofa kèm theo núi quần áo, nhất định còn có bụi bay đầy nhà, giống như ngôi sao khổng lồ biểu diễn màn tung ánh sáng.

Bây giờ, không giống nữa rồi, đều là vì cô.

“Cả nhà đều nói cái này là thiếu sót của anh……” Giọng nói trầm thấp từ từ nâng lên, anh ôm lấy thân thể mềm mại trước ngực, nói cho cô biết mặt khác của mình không thể cho người ngoài biết. “Rõ ràng là lười, chỉ cần có người ngoài ở nơi này lại theo bản năng trang hoàn lại hình tượng.”

Mặc dù từ nhỏ anh đã phát triển theo khuôn mẫu cân đối, đem trong nhà ngoài nhà cắt đi hoàn toàn, nhưng tương phản cực lớn, cơ hồ sự lười biếng của anh theo số tuồi tăng lên, giống như đang phát tiết ngày càng nghiêm trọng.

Mặc dù như thế, khi anh thay đổi chính là muốn gì được nấy, điều duy nhất phá hư cân bằng của anh chỉ có……”Bạn gái”!

Có lẽ là thời gian “Bắt đầu làm việc”, tạo nên nhiều lần xa cách của anh với bạn gái nên lúc “Tan tầm” vô cùng hoảng sợ, hầu như mỗi lần nói chuyện điện thoại đều sẽ chất vấn, mà chứng thật là phương pháp trung thành nhất, dĩ nhiên là làm cho các cô gái nhìn thấy hiện thân của anh, cùng với mở rộng cửa nhà tạo điều kiện cho các cô gái xác nhận có người con gái khác ở trong nhà hay không?

Loại hẹn hò tai họa này, chia tay còn phải tiếp nhận thời kì quấy rầy quá độ, sau khi thử qua mấy lần, anh không thể không giơ hai tay lên đầu hàng, hô to độc thân tốt nhất.

“Tiểu Thiến, sự lười biếng của anh, không chỉ là thân thể, mà trong lòng cũng có, anh không cách nào nhịn được giống như một đứa trẻ vậy, cái gì cũng cần phụ nữ chăm sóc anh, cái này làm anh điên mất thôi.” Nghĩ đến kinh nghiệm khủng bố đã trải qua, trong giọng nói của anh tràn đầy mệt mỏi.

Lời nói như thế, từ trong miệng của người đàn ông tươi tốt như anh nhả ra, có thể nói chấn động bất ngờ, nhưng thân là người ái mộ sự đồng nhất kiêm nhiệm bạn gái Sở Tiểu Thiến hiện tại của anh, cho đến trước mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, vẫn lẳng lặng nẳm trong ngực anh, cẩn thận lắng nghe.

Nhưng điều này làm cho Chu Luật Nhân hơi bất an.

Trước kia anh đối với bạn gái, từ trước đến nay chẳng qua đa số là vì nhu cầu giải sầu, cho nên dù anh biết sau khi mình tắt điện thoại sẽ làm cho bạn gái oán trách, bất an, nhưng anh vẫn như trước không muốn nhân nhượng mà thay đổi.

Nhưng Tiểu Thiến không giống.

Khả năng phối hợp của cô mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được, ngay cả anh chậm chạp cũng không có sức phá vỡ, trái tim sớm đã không có bất kì phản ứng nào, cũng phải dao động.

Vừa bắt đầu, anh đã rất nghiêm túc suy xét tính thiếu sót của mình sẽ làm cho cô tổn thương, cho nên mới theo bản năng né tránh vấn đề quan trọng này, liền lo lắng sau khi anh ngả bài, sẽ làm cho ngày tháng tốt đẹp ngắn ngủi biến mất.

Anh mong cô vui vẻ, nhưng lại lo lắng mình sẽ làm cô thất vọng, vẫn muốn làm cho cô đến gần mình, lại sợ hù dọa cô.

“Tiểu Thiến……” Đè nén tâm trạng bất an, anh thấp giọng kêu lên.

“Dạ?”

“Em hiểu không? Ở bên cạnh anh, rất khó có tiến trình ước hẹn thừa thãi, tựa như trong khoảng thời gian tới, nhiều lắm chỉ là tan làm đi ăn cơm, anh về tới nhà sẽ phơi bày ra hình thức tắt máy, tạm thời muốn khai thác anh cũng rất khó, bên trong cá nhân anh sẽ không phải là Chu Luật Nhân mà mọi người quen biết, anh không có cách liên tục duy trì sự hoàn mỹ……”

“Anh Luật Nhân.” Rốt cuộc cô cũng lên tiếng.

Ừ?” Anh nín thở chờ đáp án của cô.

“Nhưng những điều anh vừa nói, đều không có liên quan gì đến em nhe.” Cô từ trong ngực anh ngồi dậy, nói một số câu từ ngoài bầu trời bay tới: “Anh cưới em đi, như thế thì tất cả vấn đề đều được giải quyết rồi!”

Sau khi cô nói ra hết những lời muốn nói, trong phòng rơi vào sự trầm mặc rối ren.

Chu Luật Nhân nhìn chằm chằm cô, cố gắng học nghe ngôn ngữ của người ngoài hành tinh.

“Có thể giải thích câu trả lời của em không?”

“Rất đơn giản nha, em là bạn gái của anh, sau khi kết hôn liền có thể bàn đến chuyện kết hôn mà, hơn nữa em hoàn toàn không cần anh chăm sóc em, em luôn chạy theo bước chân của anh nha, điều này anh biết mà, về phần căn nhà em sẽ sửa sang lại, cũng không để ý anh lộn xộn, dù sao em rất biết dọn dẹp, bề ngoài cần cù đại khái có thể coi như là ưu điểm khinh người nhất của em, không ra khỏi cửa càng không phải là vấn đề, cả ngày em chạy ở ngoài đường, đi đến đôi chân cũng mau dài ra, dĩ nhiên có thể làm ổ ở nhà cũng không cần ra cửa đâu.” Cô nắm tay của anh, bóp từng ngón một, đếm cho anh nghe.

“Quan trọng nhất, là em thích anh nha, em không biết sự hoàn mỹ anh nói là cái gì, em chỉ biết là so với ở công ty, ngược lại em còn thích dáng vẻ biếng nhác của anh hơn, rất hấp dẫn.” Đếm xong, hai tay cô, bao trong lòng bàn tay của anh.

Trong lòng Chu Luật Nhân tồn tại nỗi bất an mãnh liệt, lúc cô nói ra những lời này, thời khắc đó toàn bộ cháy thành tro bụi.

“Tiểu Thiến!” Tảng đá lớn đè ở ngực cuối cùng cũng được dời đi, anh thở phào nhẹ nhỏm, cảm động ôm cô vào ngực, “Em biết không? Nếu như không phải em, đời này anh vẫn sẽ độc thân.”

Ồ, ý này là đáp ứng lời cần hôn của cô sao?

“Anh bị em thuyết phục rồi?” Vận may liên tiếp làm cho lòng tin của Sở Tiểu Thiến càng gia tăng, đôi mắt giống như ánh sáng sống động, lóe sáng nhìn thẳng vào anh.

Chu Luật Nhân lại né tránh ánh mắt lóe sáng của cô, một tay ấn đầu cô vào ngực.

“Anh sẽ suy tính.”

“Sao lại đè em……” Bị cưỡng chế trong lòng anh, phần eo không thể động đậy, Sở Tiểu Thiến ở trước ngực buồn bực kháng nghị hỏi.

Vù vù vù…… Tình trạng hiện giờ của anh rất thích hợp để tiến công, lỡ mất lần này lại phải đợi nữa!

Không để ý đến cử động của cô, anh vẫn đè cái đầu đang vặn vẹo, khóe miệng chứa đầy ý cười, giọng nói biếng nhác khiêu ngợi mở miệng, “Có vấn đề sao, bảo bối?”

Anh biết, mình bắt được tay cô, thì không thể buông ra rồi.

Bảo…… Bối?

Phút chốc Sở Tiểu Thiến bất động, không đến ba giây, liền hoàn toàn đầu hàng buông thả thân thể mềm mại, “Không có vấn đề……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.