Một tiếng thét chói tay tuy gần mà xa, xem ra con gái sau cánh cửa đích thực là đang chạy nạn rồi.
Lại thong thả niệm xong hai số cuối cùng, Chu Luật Nhân đẩy cửa phòng ra.
Đón tiếp anh, là một đống to lớn trên giường.
“Cảm chưa hết à?” Anh kéo cái ghế ngồi bên giường, hỏi gò núi nhỏ kia.
“…… Anh Luật Nhân, anh mau đi ra đi! Cảm cúm sẽ truyền nhiễm đó.” Trì hoãn mấy giây, bên trong chăn truyền đến giọng nói yếu ớt của Sở Tiểu Thiến, còn phối hợp với ho khan vài tiếng.
“Hồi nãy người cảm cúm còn có sức sống như thế?” Anh nhíu mày.
“Hết rồi, nhưng vẫn chưa hết hoàn toàn, sẽ bị lây.” Về điểm này cô không nói dối, sức sống khi nãy hoàn toàn là bị hoảng sợ, cũng có liên quan đến tác dụng của epinephrine (*).
Đối với lời của cô, anh vẫn giữ nguyên thái độ. “Ra đây, để anh xem thử.” Anh đưa tay vỗ nhẹ chăn.
“Không cần!” Người bên trong không chút do dự từ chối.
“Tiểu Thiến.”
“Không cần.” Bị từ chối hai lần, Cái này trước kia chưa từng xảy ra. Lông mày Chu Luật Nhân khẽ nhíu, đôi chân thon dài bắt chéo, hai tay bao trước ngực.
Điều này không tầm thường, làm cho anh càng khẳng định tiểu nha đầu này nhất định có vấn đề khác, cũng không đơn giản chỉ là cảm cúm.
“Anh Luật Nhân tan ca trực tiếp đến đây thăm em, cơm cũng chưa ăn, em mà ngay cả liếc mắt cũng không để anh xem thử?” Giọng nói anh chậm lại, nói gằn từng chữ rất nhẹ truyền đến tai của cô. “Thì ra em chán ghét anh như thế.”
“Không …… Em không, không phải đâu ……” Gò núi nhỏ bắt đầu rục rịch, “ Không phải đâu, sao anh lại chưa ăn cơm? Ăn ở nhà em đi, bên ngoài còn có rất nhiều thức ăn, anh mau ra ngoài ăn đi!”
“Thôi đi, anh ở đây em liền trốn tránh không chịu ra ngoài, anh vẫn tự đi siêu thị tiện lợi mua đồ ăn là được rồi, bằng không đợi ở đây nữa, em lại buồn bực chết ở trong đó.” Anh than một hơi dài giống như chịu tổn thương, nói xong, làm bộ đứng dậy rời đi.
“Đợi, đợi đã! Anh Luật Nhân!” Nghe thấy tiếng vang nhỏ của chiếc ghế, gò núi nhỏ bật lên, biến thành bà đồng.
Sở Tiểu Thiến dùng chăn bông chôn bao chặt mình ở bên trong, toàn bộ đầu cũng chôn sâu vào bên trong, chỉ lộ ra khẽ hở để đôi mắt nhìn ra ngoài.
“Ha …… Em không phải cố ý không cho anh xem, sao anh lại giở chiêu này làm chi!” Với lại cô biết rõ ý đồ của anh, còn là chiêu này ……… “Được rồi, được rồi, thấy như thế được rồi, anh ra ngoài ăn cơm trước đi!”
Chu Luật Nhân nhìn sinh vật nhỏ bé trước mặt dở khóc dở cười, “Tiểu Thiến, em che như thế, ngay cả đến đôi mắt em anh cũng không thấy.”
“Bây giờ em không ra hình người nữa, anh không nên nhìn đâu!”
“Em chỉ cảm cúm.”
“Không chỉ cảm cúm, mặt em còn ……”
“Còn như thế nào?” Nghe thấy tiếng nói của cô đột nhiên ngừng lại, anh lập tức truy hỏi.
“Không có như thế nào, tóm lại bây giờ em rất xấu, anh không nên ép em.” Bà đồng lùi về trên giường, phục hồi thành gò núi nhỏ.
Chu Luật Nhân đi trở lại giường, trực tiếp ngồi trên giường.
“Tiểu Thiến, em vẫn muốn đuổi anh sao?”
Bên trong chăn buồn bực trả lời, “…… Vẫn còn muốn.”
“Ừ……” Anh kéo dài âm thanh, “Em biết không, hai người ở bên nhau, nếu như tin tưởng đối phương, bất luận tốt xấu đều để đối phương biết.” Anh tiếp tục khuyên bảo cô, để cô tự nguyện nhận tội, “Anh nghĩ anh sẽ không thích một người bạn gái có chuyện gì cũng không cho anh biết, điều này khiến anh cảm thấy mình không được tín nhiệm.”
“Nhưng bây giờ thật sự em rất xấu ……” Với lại cô cũng không phải bạn gái của anh.
“Cho nên trong lòng của em anh là tên vô liêm sỉ trông mặt mà bắt hình dong?”
“Bây giờ anh hành động cũng rất vô liêm sỉ……” Người đàn ông này sao đáng ghét như thế chứ, ông già mà lấy củ cải đặt trước mặt để dụ cô, cô cũng sẽ không làm con lừa.
“Được thôi, anh Luật Nhân cũng không miễn cưỡng em.” Anh vỗ vỗ đống chăn bông kia, đứng dậy, “Nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng vấn đề xin nghỉ, hết bệnh lại đến làm việc.” Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng, nói xong xoay người muốn rời khỏi.
“Đợi đã …….”
Cô không phải con cá ngớ ngẩn, cũng biết nếu tiếp tục cắn mồi câu sẽ bị câu mất, nhưng cô vẫn không cách nào làm trái thỉnh cầu trong lòng người, nương theo hy vọng anh đi? Hầu như điều này đã trở thành ý thức mọc rễ sâu rồi, muốn khống chế cũng không được.
“Đợi đã ……”
Chu Luật Nhân cười yếu ớt quay đầu lại, nhìn thấy gò núi kia biến dạng chậm rãi di chuyển, nhìn thấy cô ngọ ngoạy, nhìn thấy chậm rãi, chăn bông thả lỏng ra từ trên người cô trượt xuống.
Đến khi cả người cô cuối cùng cũng thoát ra khỏi chăn bông, vốn khóe miệng anh vẫn mang theo ý cười nhưng nhất thời ý cười bị mất đi.
Khuôn mặt cô, trên cánh tay, toàn thân đầy vết bầm tím, hiện tại xem ra không còn nghiêm trọng, nhưng vết thương này mấy ngày trước đúng là bị sưng phù.
“Giải thích!”
Sở Tiểu Thiến thầm nuốt nước miếng một cái, nét mặt của Chu Luật Nhân đúng là có chút u ám …… Anh bị dáng vẻ xấu xí của cô hù dọa hay là thế nào?
“Buổi tối hôm kia đi chạy bộ, gặp phải con ma men……” Cô giải thích chung chung tình hình lúc đó, sau khi chạy bộ xong, hai tên côn đồ mượn rượu gây chuyện, gần đó đúng lúc cũng là khu dân cư, một tiếng động vang lên lập tức gây ra sự chú ý của các hộ gia đình, cảnh sát cũng nhanh chóng chạy đến, đối phương ẩu đả lẫn nhau không bao lâu thì dừng ngay trận đánh ngoài ý muốn này.
“Tối hôm đó người ở cùng em là bạn học nam sống gần đó?” Anh xác nhận với cô, ánh mắt chính là nghe thấy lúc cô can đảm cùng con sâu rượu đánh nhau, càng lạnh hơn.
“Đúng đó, Bá Ân thật giỏi! Cánh tay của anh ấy với em không khác biệt cho lắm, vậy mà lập tức liều mạng che ở phía trước em! Làm em sợ muốn chết, lúc trước ở trường học, em còn nhớ cùng anh ấy so bắp thịt còn thắng anh ấy nữa đó!” Anh kêu to quang quác, lời vừa ra khỏi miệng tựa như vòi nước ngừng không được.
“Kết quả sức mạnh nữ anh hùng ghê gớm của em xông lên giúp đánh nhau?” Khóe miệng anh giương lên, “Tiểu Thiến, lúc đó em cũng uống rượu sao? Hay là trúng thuốc? Đối phương là hai người đàn ông, hơn nữa còn là con ma men, bây giờ em lại nói với anh, em xông lên phía trước rất dũng mãnh phi thường đánh nhau với đối phương, mà không phải nghĩ cách kêu cứu hoặc bỏ chạy?” Con ngươi màu nâu đậm, không vì hình vòng cung trên khóe miệng mà hiện lên ý cười, ngược lại theo lời nói ra mà càng thêm lạnh lẽo.
“ Ách …… Luật, anh Luật Nhân, sự việc, sự việc qua rồi …… thì đừng truy cứu nữa ……” Sở Tiểu Thiến rụt cổ về sợ hãi. “Bây giờ em vẫn tốt mà……”
Chu Luật Nhân phải rất kiềm chế, mới có thể ngăn cản bản thân kích động gõ lên đầu của cô.
Tốt? Đúng là gặp được ma tốt!
“Có đi bệnh viện không?” Miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng, anh trở về ngồi bên giường, để sát vào xem xét miệng vết thương của cô.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Đều là vết thường ngoài da, bôi thuốc là được rồi.” Cô vội vàng ngẩng đầu muốn đứng dậy chứng minh, lại đụng phải người trên đầu. Lực va đập này rất mạnh, Chu Luật Nhân may mắn không cắn trúng đầu lưỡi, nếu không gãy thì đại khái cũng tránh không được khiếm khuyết.
“A ……” Người bị đụng đau đến ôm đầu.
Lửa giận lại trong nháy mắt bị vẻ mặt của cô đuổi đi, đối với tình hình trước mắt anh vừa bực mình vừa buồn cười, một tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, tay kia lại kìm nén lại cơn đau tê dại dưới hàm của mình. “Cẩn thận một chút.”
“A…… Xin lỗi, anh Luật Nhân! Đau lắm phải không?” Cô đau như thế này, không biết xương cằm có cứng hơn xương sọ không?
Anh cũng vươn tay, muốn xoa cằm giúp anh, kết quả bàn tay vốn đặt trên chăn bông, tay kia lại giơ lên đỉnh đầu, trọng tâm không ổn định, cô ngã về phía trước.
“Đừng aaa……”
Một âm thanh trầm đục, Sở Tiểu Thiến thành công gục vào lòng Chu Luật Nhân…… Ách, là bất ngờ gục vào.
Ngã vào trên lồng ngực rắn chắc, tim cô đập loạn nhịp há hốc mồm mấy giây, nhưng không bao lâu, cô dứt khoát vùi đầu vào cổ anh, cả người ghé vào bên trên không dậy.
Chu Luật Nhân nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn còn vẻ mặt kinh ngạc, không đến mấy giây liền chuyển thành vẻ mặt say mê, tiếp theo còn dán ngay chỗ cũ, giả chết không đứng dậy, thiếu chút nữ cười ra tiếng.
“Tiểu Thiến, đứng dậy.” Anh mở miệng khẽ kêu.
Cái đầu nho nhỏ chôn chặt ở cổ anh, tiếp tục giả chết không trả lời.
“Tiểu Thiến ……” Lần thứ hai anh hơi kéo dài âm tiết, mà người trên thân lại chui chui lên trên, sau khi tìm được vị trí thoải mái, ngừng lại không động đậy nữa.
Xxx…… Chu Luật Nhân không khỏi mắng trong lòng.
Vì đầu cô vùi ở cổ anh, mà khi nãy sau khi di chuyển lên trên, để ở dưới cằm anh, nên anh không thể cúi đầu nhìn cô, nhưng thân thể của anh chính là cảm giác được rất rõ ràng, vừa rồi động đậy vài cái, thân thể Tiểu Thiến mềm mại, nhất là bộ ngực mềm mại, cách lớp áo ma sát khắp nơi trên người anh.
Anh cảm giác một luồng khí nóng nhanh chóng đi xuống tập trung ở phần bụng.
“Đứng, dậy.”
“Ô…… Xuống nữa đi……” Bất giác anh không vừa ý hai tay Sở Tiểu Thiến tự tiện vùng vẩy ở trên không, còn muốn tiếp tục dựa vào.
“Không được.” Lập tức gạt bỏ. “Tại sao……” Cô mếu máo uất ức.
Bởi vì anh nổi lên phản ứng rồi…… “Không để anh ăn cơm?”
“A?” Bởi vì trên sàn diễn chuyện ăn đậu hũ không thành là chuyện bình thường, sự cố chấp của Sở Tiểu Thiến cũng không kéo dài, rất nhanh liền bị giật lại lực chú ý. “À, đúng ha! Anh vẫn chưa ăn cơm. Em cũng vẫn chưa ăn cơm, đi thôi đi thôi, thức ăn vẫn còn rất nhiều.”
Cô đi xuống giường, đưa tay kéo anh đi đến phòng ăn, lại phát hiện anh vẫn còn trên giường, uốn gối tựa đầu chôn giữa hai chân, không nhúc nhích.
“Anh Luật Nhân?” Cô nghi ngờ kéo kéo góc áo của anh, “Anh sao vậy?”
Anh cũng muốn biết anh làm sao rồi…… Nhưng bây giờ chỉ có thể thừa nhận, bản thân sẽ không muốn đi gặp người khác với vật sưng tấy nhô lên giữa hai chân.
Lúc lâu sau, âm thanh khàn khàn của Chu Luật Nhân từ giữa hai chân rầu rĩ truyền đến.
“Cằm của anh hơi đau, đợi chút.”
(*)Epinephrine: còn gọi là Adrenalin là thuốc kích thích thần kinh giao cảm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]