Xuống tầng trệt thấy trời mưa, Khanh Nhất liền tách ra mà chạy đi. Vương Hạ Vũ đứng dưới mái nhà của trường học trú mưa, thất thần ngước nhìn bầu trời, không biết khi nào mới tạnh mưa.
Đứng được một lúc thì các học sinh khác cũng đi tới trú mưa, từ xa chẳng biết ai đang chạy tới bên cạnh anh, Hạ Vũ bước một bước xa cô ta ra. Cô gái đó bỗng lên tiếng chào hỏi Vương Hạ Vũ:
“Tớ là Uyên My, làm quen nhé!”
Vương Hạ Vũ ngó lơ, không trả lời. Uyên My đưa ô của cô ta sang phía Vương Hạ Vũ, tiếp tục nói:
“Đi chung với mình nhé!”
Vương Hạ Vũ căn bản là không thèm để tâm đến, một câu còn không muốn lên tiếng. Uyên My tỏ ra khuôn mặt buồn bã, giọng như sắp khóc mà nói:
“Vậy cậu dùng ô của mình về đi.”
Vương Hạ Vũ không nhịn được nữa, anh bực tức quay sang liếc cô ta.
“Không cần! Đứng cách xa tôi ra đi, người khác nhìn thấy có thể hiểu lầm. Phiền chết đi được!”
Lại đưa tầm mắt về trước mặt, nhìn ra sân trường đã bị làm ướt bằng nước mưa. Bỗng anh tia được bóng dáng quen thuộc kia, đó đương nhiên là hình ảnh Băng Linh đang cầm ô đi một mình dưới mưa, trên tay còn đang cầm điện thoại mà bấm.
Vương Hạ Vũ không suy nghĩ gì nhiều, chạy một mạch về phía cô mặc kệ nước mưa không ngừng tuôn rơi ào ạt.
Chạy qua núp váo dưới ô của Băng Linh, cô quay sang thấy tên kia thì không khỏi nhăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-phan-ban-than-de-ben-em/2921302/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.