Vương Hạ Vũ bước vào phòng lần nữa trên tay còn cầm theo ly nước chanh mật ong, mặt anh cũng được rửa lại với nước. Đi thẳng đến đưa cho Tô Băng Linh, cô không chần chừ mà đưa tay ra lấy.
Nhấp môi uống thử ngụm đầu tiên, mặt mày cô đều nhíu hết lại, lưỡi còn lè ra bên ngoài.
“Chua quá! Không uống đâu!”
Vương Hạ Vũ nhăn mày nhìn chằm chằm cô, định la mắng co chuyện hôm qua đủ điều nhưng cuối cùng chỉ nói vài câu.
“Không uống cái gì? Ai bảo hồi hôm qua cậu đi? Còn không nói cho tớ!”
Dáng vẻ lúc này của Vương Hạ Vũ cực kì đáng sợ, cô mím môi cúi đầu xuống đất ra vẻ như mình đã biết lỗi rồi…
“Còn không mau uống đi?”
Vương Hạ Vũ thấy Tô Băng Linh ngồi im không chịu đưa ly lên uống, anh lại bắt đầu bực mình. Tô Băng Linh liền nghe lời răm rắp, đưa ly lên uống. Vừa uống cô vừa nhăn hết mặt mũi lại vì độ chua của chanh.
Uống hết cô bỏ ly lên chiếc bàn đầu giường, vừa đúng lúc đó một tiếng “rầm” vang lên, tiếng động khá to khiến Tô Băng Linh giật mình đến nảy người.
Cô di chuyển ánh mắt về phía vừa phát ra tiếng động lớn ấy, điều trước mắt làm cô hoảng hốt bật người dậy chạy đến.
“Cậu bị điên hả, khi không đấm vào tường làm gì?”
Tô Băng Linh cầm lấy bàn tay đang rươm rướm máu, xót xa mà chạm nhẹ vào mu bàn tay, nơi đang chảy máu ra. Vương Hạ Vũ vẫn còn cơn tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-phan-ban-than-de-ben-em/2921279/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.