Chương trước
Chương sau
“Vương Mộ Nham tướng quân đi Liên Sơn, nghe nói Định Bắc Hầu biết tin liền chạy đi tìm Hoàng Thượng oán giận một phen, còn mơ hồ nghe nói Vương tướng quân nhờ người đến chỗ ngài xin xỏ đó.” Lý Nhược Toàn vừa hâm mộ nhìn Thượng Cung Cục đưa lễ phục Hoàng Hậu đến cho Triệu Phác Chân vừa hỏi nàng những lời này.

Triệu Phác Chân nói: “Không thể nào, công chúa nghe người nào bịa đặt thế?”

Lý Nhược Toàn thè lưỡi: “Được rồi, ta biết ngài cẩn thận, hiện giờ có ai không biết ngài là người đứng đầu hậu cung, tương lai là Hoàng Hậu nương nương, đến Quý Phi cũng phải cúi đầu. Ta nghe nói Bình Tài nhân có bệnh, cũng đã xin ra khỏi cung xuất gia, như vậy trong cung chỉ còn một mình ngài, cũng coi như thanh tĩnh. Hoàng huynh đây chính là độc sủng một mình ngài.”

Mấy ngày nay Triệu Phác Chân đang lo lắng thân thể của Lý Tri Mân, lúc này thấy Lý Nhược Toàn cả ngày ở nhà dưỡng con hát tìm việc vui hoàn toàn chẳng quan tâm gì tới huynh trưởng thì không vui. Tuy nói long thể liên quan tới xã tắc nên phải tìm mọi cách ngăn cản, nhưng người thân cận chẳng nhẽ lại không nhận ra? Trong lúc bất giác, trái tim nàng có chút lạnh lẽo: “Công chúa điện hạ gần đây đang bận việc gì? Ngài cũng nên thường xuyên đến thăm bệ hạ mới được.”

Lý Nhược Toàn nói: “Ta nào dám gặp đại ca, vừa thấy ta huynh ấy đã bắt đầu giáo huấn, nói ta dưỡng con hát, không làm việc gì đàng hoàng. Nhưng ta là công chúa, có thể làm việc gì chứ? Huynh ấy giống hệt nương, chỉ biết lải nhải lẩm bẩm, ta nhìn thấy huynh ấy là sợ. Vẫn là ở trong phủ công chúa tự tại, hơn nữa phủ nhà ai chẳng dưỡng mấy con hát, ta thích nghe hát khúc thôi mà…”

Triệu Phác Chân thở dài trong lòng: “Hoàng Thượng chính là đau lòng ngài, nếu ngài ấy không để bụng thì đã sớm tìm phò mã cho ngài. Hiện giờ bệ hạ hy vọng ngài có thể qua ngày thoải mái, chọn người mình thích, chứ không hy vọng ngài hành sự vô căn cứ, hoang đường, tùy tiện làm việc.”

Trêи mặt Lý Nhược Toàn cứng đờ, ho khan hai tiếng nói: “Được rồi ta đã biết, kỳ thật ……” Nàng ta tới gần Triệu Phác Chân nhẹ giọng nói: “Ngươi biết Hoắc gia đại gia sao? Chính là Hoắc Kha, hắn gần đây luôn ân cần với ta, người lại tuấn tú, nguyên phố thê tử của hắn lúc binh loạn đã mất, hiện giờ vẫn chưa tục huyền. Ngài nói xem có phải do đại ca an bài không? Nghe nói hắn vừa mới nhậm chức phó đô đốc bắc nha cấm quân, là do Thượng Quan tướng quân tiến cử.”

Triệu Phác Chân biết chuyện xích mích giữa Hoắc Kha cùng Thượng Quan gia vì thế trong lòng xẹt qua một tia kỳ quái: “Công chúa có vấn đề gì thì cứ đi hỏi trực tiếp chỗ bệ hạ là được.”

Lý Nhược Toàn lắc lắc đầu: “Thôi đi, dù sao ta tạm thời cũng chưa có ý định tuyển phò mã, nếu đại ca muốn an bài thì người nào mà chẳng như nhau.”

Triệu Phác Chân nói: “Sao công chúa không đi nữ học thử xem? Tấn Vương phi rất bận, có ngài đến hỗ trợ thì sẽ đỡ hơn.”

Lý Nhược Toàn nói: “Vương Đồng… Kỳ thật cũng có chút khinh thường ta, cả đám khuê nữ kia nữa. Ta không thể viết văn, không thể vẽ, tài hoa cũng hữu hạn, có học cũng không vào, trừ thân phận công chúa này thì ta chỉ có hai bàn tay trắng. Mấy ngày này ta cũng quyên được chút ít đưa đến chỗ Vương Đồng, còn bảo ta đến nữ học bên kia thì thôi đi, đến đó chỉ tổ để người ta chế giễu. Tẩu tẩu ngài cũng đừng khuyên ta, ta biết vấn đề của mình, một cửa này ta phải tự mình qua, không ai giúp được đâu.”

Triệu Phác Chân nhìn Lý Nhược Toàn nghĩ ba huynh muội nhà này đều là có việc giữ trong lòng không chịu nói, không chịu để người khác hỗ trợ mà một mình cắn chặt răng chịu chết là sao? Nhưng mà nàng ta nói cũng không sai, nàng ta không tự vượt qua được một cửa này trong lòng mình, lại không có mục tiêu, cũng không có người đáng tin cậy thì cũng chỉ có thể một mình chịu đựng. Nàng có vài lời muốn nói với Lý Nhược Toàn nhưng lại có chút nói không nên lời, chỉ có thể gật gật đầu trấn an nàng ta: “Công chúa đã kiên cường hơn rất nhiều người rồi, hiện giờ ngài thân phận tôn quý, đừng tự xem thường mình. Có ai dám coi thường ngài chứ? Ngài vẫn nên tự tin lên.”

Lý Nhược Toàn thở dài: “Đạo lý này ta đều hiểu, đại khái ta cần chút thời gian.” Hai người lại nói chút nhàn thoại, nhìn thấy Lý Chính Duật đi đến Cam Lộ Điện thì Lý Nhược Toàn có chút hiếm lạ nói: “Hôm nay sao lại kết thúc công khóa sớm như thế? Giờ này Thái Tử đã tan học rồi sao?”

Lý Chính Duật đoan đoan chính chính hành lễ với Lý Nhược Toàn rồi nói: “Hôm nay đại triều, phụ hoàng để con thượng triều nghe đại thần nghị sự, lúc này mới tan triều. Sau đó Thượng Quan tướng quân mấy ngày nay nghỉ phép ở nhà lo việc tang ma, không ai dạy con đánh mã cầu nên phụ hoàng để con được nghỉ sớm, vì vậy con vội tới đây thăm a nương cùng muội muội.”

Lý Nhược Toàn khen: “Mấy ngày không thấy ngươi lại cao lên không ít, còn thượng triều với Hoàng Thượng nữa, thật là tốt, cũng thật hiểu chuyện. Cha ngươi lúc bằng tuổi ngươi cũng không có cơ hội thượng triều nghe chính sự đâu.”

Lý Chính Duật nói như ông cụ non: “Phụ hoàng nói thế hệ sau phải mạnh hơn thế hệ trước, ta có thể sớm tiếp nhận triều chính thì phụ hoàng mới có thể sớm nghỉ ngơi, bồi nương cùng muội muội.”

Lý Nhược Toàn cười đến híp hết cả mắt: “Không tồi, đúng là phụ hoàng ngươi dạy tốt.”

Lý Nhược Toàn lại nói vài câu nhàn thoại, khen Lý Chính Duật cùng Quan Âm nô vài câu rồi mới đi. Triệu Phác Chân kêu Lý Chính Duật lại gần hỏi: “Gần đây phụ hoàng thường xuyên mang con thượng triều sao?”

Lý Chính Duật nói: “Đúng vậy, kỳ thật triều hội thực buồn tẻ, có rất nhiều lần con đều ngủ gật, nhưng phụ hoàng cũng không quở trách.” Vị Thái Tử nhỏ tuổi lộ ra một tia khổ sở trêи mặt, hiển nhiên là cảm thấy mình không làm được như phụ hoàng mong chờ, Triệu Phác Chân sờ sờ tóc của hắn: “Con làm rất tốt rồi.” Trong lòng nàng lại nặng nề.

Đến đêm nàng dàn xếp xong cho Quan Âm nô, lại qua đi Trinh Quán điện. Trời âm u thế này hẳn là sắp mưa, đã nhiều ngày nay cả người Lý Tri Mân nhức mỏi, đặc biệt mỏi mệt, thậm chí còn gọi Công Tôn tiên sinh vào cung bắt mạch, lại còn đổi một loại thuốc khác.

Lúc Triệu Phác Chân tiến vào tẩm điện thì Lý Tri Mân đang ngâm mình ở thùng gỗ, mùi thuốc nồng đậm phiêu ra, hắn nhắm mắt không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt. Triệu Phác Chân vô cùng lo lắng mà đi qua, Lý Tri Mân lập tức mở mắt nhìn về phía nàng, khóe miệng mỉm cười: “Sao sớm vậy đã qua đây? Quan Âm nô ngủ rồi sao?”

Triệu Phác Chân đi qua, thay hắn nhẹ nhàng xoa bóp bả vai: “Vâng.” Nàng lại hỏi hắn: “Hôm nay ngài để Duật ca nhi thượng triều sao?”

Lý Tri Mân nhắm mắt lại, lông mi ướt dầm dề, môi có chút trắng bệch, trêи mặt lại vẫn cứ trầm tĩnh anh đĩnh: “Ừ, để hắn lộ diện nhiều hơn, nhận thức các đại thần cũng có chỗ tốt.” Ngón tay mảnh khảnh của Triệu Phác Chân xẹt qua tai hắn khiến hắn ngứa ngáy, rụt cổ lại cười.

Triệu Phác Chân nhìn bộ dáng hắn cười rộ lên thậm chí vẫn còn mang theo một tia trẻ con, đế vương trẻ tuổi như thế đã sốt ruột bồi dưỡng người kế vị, lại ngày ngày lao tâm lao lực…… Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một trận chua xót: “Hoàng Thượng không cần nóng vội.”

Lý Tri Mân cười nói: “Trẫm đúng là không cần nóng vội, có nàng dạy dỗ hài tử, trẫm kỳ thật rất yên tâm.” Hắn đứng lên, trêи người ướt dầm dề, lại ôm lấy Triệu Phác Chân, hai người hôn từ ôn nhu cho đến khi say mê. Triệu Phác Chân thật vất vả mới tạm thời thoát thân mà há miệng thở hồng hộc: “Hoàng Thượng, thân thể ngài…” Lý Tri Mân chặn ngang lời nàng, bế nàng lên giường, hôn lên ấn đường đang nhíu lại của nàng: “Thân thể trẫm rất tốt, không cần lo lắng.” Trêи người hắn vẫn còn nhức mỏi nhưng vẫn trấn an Triệu Phác Chân một phen. Mấy ngày nay Triệu Phác Chân cũng có chút mệt mỏi, bị hắn nháo loạn một phen thì cũng nghỉ thϊế͙p͙ đi. Trong lúc mơ màng, nàng giống như nghe thấy Văn Đồng đến đầu giường bẩm báo việc gì đó, Lý Tri Mân thay nàng dém chăn rồi đi ra ngoài.

Trong thượng thư phòng, Đinh Hương bỗng nhiên quỳ gối ở đó, rũ mi bẩm báo: “Thôi thị cho người tặng hai bao thuốc bột, để nô tỳ đưa cho Quý Phi, một bao màu hồng, là dược ăn vào chết ngay, một bao màu xanh là ăn vào sẽ bị mù. Nghe nói bao màu hồng là cho Đức phi nương nương ăn, bao màu xanh là để Hoàng Thượng ăn, nô tỳ còn chưa dám giao cho Quý Phi.”

Ánh mắt Lý Tri Mân xẹt qua một tia sát khí, hắn nhìn nàng kia rồi nói: “Ngươi làm rất tốt.” Hắn để nàng ta lui xuống trước, lại xoay người phân phó Văn Đồng: “Đi thỉnh Công Tôn tiên sinh lại đây nhìn xem đống dược này thế nào.”

Công Tôn Ngạc rất nhanh đã tới, hắn nhìn kỹ hai gói thuốc kia, nói: “Chính xác là như nàng kia nói, đều là khổng tước gan, ăn vào là chết ngay, không cứu được, còn bao thuốc kia trông giống độc, bên trong lại có thủy ngân, giống với loại độc mà bệ hạ trúng khi đánh nhau với Đột Quyết. Xem ra lúc trước đúng là do Thôi gia hạ độc thủ. Đây là độc mãn tính, cho dù tiêu độc kịp thời cũng sẽ ảnh hưởng đến thần kinh mắt, đặc biệt là ngài trước đó đã bị trúng độc, hiện giờ nếu trúng nữa thì tất nhiên sẽ mù, tâm trí cũng sẽ bị ảnh hưởng, thân mình cũng sẽ hỏng hẳn, có thể nói nửa đời sau là phế bỏ.”

Lý Tri Mân gật gật đầu, nói: “Chỗ ngươi có thuốc nào ăn vào tạm thời sẽ ngủ, nhìn giống như chết để đổi với khổng tước gan này không? …… Đổi một loại có triệu chứng giống là được, đừng để tổn hại thân thể.” Hắn cường điệu mấy chữ cuối cùng.

Công Tôn Ngạc nói: “Có thì có, dùng bột rễ Mạt Lị, tạm thời có thể lừa gạt qua, một canh giờ sau sẽ tỉnh lại. Nhưng sao phải phí công như vậy? Chỉ bằng hai bao dược này còn chưa đủ định tội Thôi Hoàng Hậu cùng Quý Phi sao?”

Lý Tri Mân trầm mặc trong chốc lát nói: “Thôi thị có thân phận khác biệt, vừa là trưởng bối lại là mẹ đẻ Sở Vương, quá mức mẫn cảm, muốn xử trí bà ta cần có chứng cứ xác thực. Quý Phi ngược lại dễ xử lý nhưng sợ nàng ta nổi điên làm tổn thương người khác, đến lúc đó rất loạn. Phải để Đức phi an an ổn ổn ngủ một giấc, chờ tỉnh lại thì hết thảy đã kết thúc, không cần nàng phải lao tâm.”

Công Tôn Ngạc mắt lạnh nhìn hắn: “Hoàng, thượng chẳng lẽ là muốn mượn cơ hội thật sự tiếp tục giả vờ?”

“Mấy ngày nay, thần nghe Tống thừa tướng nói sổ con ngài đều nhờ Đức phi phê hộ, lại còn để Thái Tử thượng triều, đại điển phong hậu cũng sắp tới, Hoàng Thượng thật đúng là khổ tâm an bài, vì Đức phi cùng Thái Tử mà lót đường.” Công Tôn Ngạc vẫn thích lải nhải như trước, cũng không quản Hoàng Thượng có thích nghe hay không.

Lý Tri Mân không nói lời nào, Công Tôn Ngạc lại nói: “Thôi, thiên hạ cũng là ngài đánh được, cũng may Đức phi là người tốt, ngài muốn đem thiên hạ tới dỗ nàng cười, để nàng buông rèm làm Hoàng Hậu chấp chính một chút cũng chẳng sao, nhưng ngài xác định đây là điều nàng muốn sao? Đức phi là người thông thấu, có lẽ nàng cũng chỉ hy vọng Hoàng Thượng nói một câu thích nàng là được rồi.” Công Tôn Ngạc thở dài.

Lý Tri Mân mắt lạnh nhìn hắn: “Trẫm nói, nàng sẽ tin sao?”

Công Tôn Ngạc cũng không nói gì, mà Lý Tri Mân nhìn Công Tôn Ngạc, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỏng lạnh: “Gần vua như gần cọp, cho dù là đám cận thần các ngươi cũng coi như thân thiết với trẫm, nhưng giả sửa trẫm nói nhất định sẽ không phụ các ngươi thì liệu mấy người các ngươi có tin không? Ngươi tuy ngày thường ở trước mặt trẫm ăn nói không cố kỵ, nưng vẫn đem Công Tôn Nhận điều đi hải đảo của Bạch gia, đó không phải là muốn lưu một đường lui sao? Tống Triêm để trẫm đề bạt Tôn Ất Quân vào Trung Thư Tỉnh, cũng là sợ trẫm nghi kỵ ông ta, nên cố ý tạo một người đối đầu với mình. Ngay cả trẫm cũng không tin bản thân.” Lý Tri Mân cười một cái, biểu tình rất là châm chọc. Hắn cả đời mưu tính lòng người, đến cha mẹ huynh đệ thân sinh hắn còn tính kế lừa bịp, vậy ai sẽ tin hắn, ai còn dám tin hắn chứ?”

Công Tôn Ngạc rốt cuộc nói một câu: “Thân thể Hoàng Thượng hiện giờ không được tốt, cần nghỉ ngơi mấy năm, thuận tiện dỗ dành Đức phi cũng tốt. Con người Đức phi Hoàng Thượng vẫn có thể tin được.”

Lý Tri Mân cười một tiếng, không tỏ ý kiến, nghĩ thầm quả nhiên ngay cả Công Tôn Ngạc cũng chỉ cho rằng mình đang dỗ dành Triệu Phác Chân. Triệu Phác Chân thậm chí không dám nhận lời nhờ vả của Vương Mộ Nham, làm sao có thể tin tưởng hắn thật sự muốn để nàng thảo luận chính sự chứ? Sao nàng có thể tin một người đã từng muốn giết mình chứ?

Công Tôn Ngạc chần chờ trong chốc lát, tuy trong lòng cảm thấy Lý Tri Mân điên rồi, nhưng nghĩ lại thì hắn lại cảm thấy Đức phi thường sẽ làm việc ngoài dự đoán của mọi người vì thế đành áp việc này xuống, theo lời dặn mà đổi thuốc. Lý Tri Mân cũng phân phó Văn Đồng đem thuốc đi đưa cho Đinh Hương, để nàng ta giao cho Thượng Quan Quý Phi.

Đinh Hương lén lút trở về Tiên Cư Điện, mấy năm nay nàng ta sớm đã bị Lý Tri Mân thu mua, cha mẹ nàng ta còn ở chỗ Thôi thị nhưng lúc Thôi thị bị bắt giữ thì cha mẹ và huynh đệ nàng đã sớm được an bài đường lui, điều duy nhất cần nàng ta làm chính là tiếp tục ẩn núp, chờ mệnh lệnh cuối cùng của Thôi thị.

Quả nhiên rốt cuộc cũng chờ được. Nàng ta ẩn núp nhiều năm như thế, không ai hoài nghi nàng ta đang chân đạp hai thuyền.

Nàng ta đi gặp Thượng Quan Quân, đem thuốc đã được tráo đổi giao cho Thượng Quan Quân, đem lời Thôi thị dặn truyền xong cho nàng kia.

Thượng Quan Quân cầm hai gói thuốc này cười lạnh, cũng không nói có làm hay không, chỉ để Đinh Hương đi xuống, một mình ngồi suy nghĩ trong chốc lát lại gọi người bảo Lam Tranh tới: “Ngươi đi tìm hai còn mèo, nhốt vào lồng sắt mang đến cho ta.”

Mấy ngày nay Lam Tranh được không ít thưởng nên rất ân cần phục vụ, không bao lâu sau quả nhiên đem hai lồng mèo tới. Thượng Quan Quân để nàng ta đặt ở tẩm điện, đuổi người đi rồi mới dùng kim nhọn đen thuốc ở hai gói cho vào nước để hai còn mèo kia ăn. Một con mèo trong đó quả nhiên nhanh chóng kêu một tiếng rồi ngã xuống bất động, một con khác uống xong thì chạy lồng lên, nhảy nhót lung tung, lúc sau lại có chút uể oải ỉu xìu, đi đường cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Nàng chứng thực dược hiệu xong liền để Lam Tranh đem hai còn mèo kia bí mật ném đi, trong lòng đã có tính toán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.