Tiễn lão phu nhân đi, Thượng Quan Quân thất hồn lạc phách nhưng lại không chịu để người khác nhìn thấy bộ dạng cô đơn mất mát của mình. Nàng ta đuổi đám người hầu đi, về tới hậu viện, vào căn phòng nhỏ của Liễu mụ mụ. Nhìn thấy gương mặt tràn đầy hạnh phúc của Liễu mụ mụ thì bỗng nhiên nàng ta nhịn không được nhào vào ngực bà ta mà nức nở khóc lên: “Vì sao? Mụ mụ, hắn thế nhưng vẫn luôn gạt chúng ta, mụ mụ, ta thực ngu xuẩn, bị người ta xoay quanh mà còn tự cho là thông minh!”
Liễu mụ mụ hoảng loạn mà múa may đôi tay tàn tật, ôm lấy Thượng Quan Quân, vành mắt cũng đỏ, phảng phất giống như khi nàng còn nhỏ cứ thế vỗ lưng dỗ dành nàng. Thẳng đến khi Thượng Quan Quân dần dần bình phục tâm tình mới dùng điệu bộ dò hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Thượng Quan Quân xoa nước mắt, lẩm nhẩm lầm nhầm nói một chuỗi, từ việc mình bị lão chủ chứa kia làm hại khiến đời này không thể sinh nở được, hiện giờ lại bị Thượng Quan nhất tộc bỏ rơi, trong lòng không tránh khỏi mất mát. Sau đó đến chuyện Thượng Quan Bình thế thân đêm đó bị vạch trần càng khiến nàng ta cảm thấy buồn bực xấu hổ vô cùng.
Liễu mụ mụ còn chưa khôi phục toàn bộ thính lực, hai người giao lưu hồi lâu, Liễu mụ mụ mới dần nghiêm túc lên, lát sau bà ta ra hiệu bảo Thượng Quan Quân đem một tờ giấy tới, xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ: “Không đúng, Thượng Quan lão phu nhân đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106215/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.