Yến tiệc trêи triều và tại hậu cung đều tan nhưng Lý Tri Mân vẫn nhớ đến quà thọ lễ của Triệu Phác Chân nên mang theo Thái Tử đến Cam Lộ Điện. Quan Âm nô nhìn a cha tới thì lộc cộc chạy nhào đến ôm đùi hắn. Nàng vốn là người cực kỳ e lệ, lại sợ người lạ, nhưng trước đó vài ngày Triệu Phác Chân bận việc ở nữ học, vì thế Lý Tri Mân để người bế Quan Âm nô đi qua Trinh Quán điện để nàng cùng ca ca dùng cơm trưa. Không đối xử nghiêm khắc như Lý Chính Duật, Lý Tri Mân lại cực kỳ nuông chiều sủng ái nữ nhi này. Nàng muốn ăn cái gì hắn lập tức cho người đi làm, muốn cái gì hắn cũng cho. Chỉ cần nàng đỏ vành mắt là hắn lập tức liền thả sổ con đi tới vừa ôm vừa dỗ. Quan Âm nô phát hiện a cha này so với a nương còn chiều mình hơn, vì thế cũng dần dần thân quen với hắn.
Lý Tri Mân bế nữ nhi kiều nộn lên, mỉm cười với Triệu Phác Chân: “Trẫm vốn dĩ nghĩ bức cẩm tú sơn hà kia của Lang Hoàn nữ học đã là quà thọ lễ của nàng, nhưng Duật ca nhi nói nàng còn một món quà khác, nhưng lại không chịu nói với ta là quà gì, thật sự khiến trẫm tò mò.”
Sắc mặt Triệu Phác Chân đỏ ửng: “Cũng không phải cái gì lên được mặt bàn.” Duật ca nhi sớm đã chạy ra phía sau, đem giá treo bức họa đẩy ra, phía trêи đó che một tầng sa mỏng. Duật ca nhi ngước đôi mắt hung phấn lên vui mừng nói: “Phụ hoàng! Phụ hoàng!”
Lý Tri Mân nhìn mắt Triệu Phác Chân đang có chút ngượng ngùng, sau đó tiến lên bỏ tấm vải. Trong lòng bỗng nhiên như có một đóa hoa nở rộ, Quan Âm nô trong ngực hắn vỗ tay nói: “A cha! A nương và ca ca!”
Trêи bức họa kia quả nhiên chính là một nhà bốn người bọn họ. Nàng dùng họa pháp tinh tế nhất của mình mà vẽ ra, đến biểu tình trêи mặt cũng sống động như người thật. Trong bức họa,hắn và Triệu Phác Chân sóng vai mà đứng, phía trước là hai đứa nhỏ. Duật ca nhi cực lực bày ra bộ dáng nghiêm túc, còn Quan Âm nô lại không nhìn về phía trước mà đang nhéo quả cầu trong tay, còn một tay khác thì lôi kéo vạt áo của ca ca. Dưới cùng còn có một con mèo trắng nhỏ, nhưng trêи trán và đuôi lại đen nhánh, nó cũng đang nghịch một quả cầu khác. Bức họa này nhìn qua thật giống bức tranh truyền thống của gia đình dân gian, nhưng dung mạo và biểu tình của bốn người, quần áo phục sức không có cái nào không tinh tế, động tác cũng vô cùng chính xác —— nói đúng ra thì hắn có thể cảm giác được Triệu Phác Chân ở trong tranh hơi hơi nghiêng về phía hắn, so khoảng cách thì rất gần, mà biểu tình trêи mặt hắn…… Hắn chưa từng tưởng tượng được mình sẽ có biểu tình thế này. Cái này rất khó hình dung là biểu tình gì, ít nhất chính hắn chưa từng nhìn thấy mình có biểu tình thế này ở trong gương. Đó là biểu tình thả lỏng, sung sướиɠ, thỏa mãn, không phải một đế vương mà là một người chồng, một người cha. Giữa bốn người có loại tình cảm kiên định, phảng phất như cơm chín thì ăn, mỗi người đều tương thân tương ái, ai cũng là duy nhất của người kia.
Lúc đầu Triệu Phác Chân muốn vẽ bộ dáng hắn như một đế vương, uy nghiêm, lạnh băng, hờ hững, giống hệt những vị hoàng đế khác, không có tình cảm, cao cao tại thượng, là chúa tể của mọi thứ. Nhưng nàng vừa nhắm mắt lại thì đã nhớ tới biểu tình của hắn với Thất Cân lúc còn nhỏ, rồi lúc hắn ôm tiểu Thất Cân khi ở Trường An. Nàng ở bên cạnh hắn hầu hạ lâu như thế nhưng đó là lần duy nhất nàng tiến gần sát nhất tới cảm xúc chân thật của hắn.
Đương nhiên, cũng có thể nàng đã sai, nhưng lúc nàng vẽ từng nét bút thì vẫn lựa chọn biểu tình có nhân khí nhất, giống người thường nhất của vị hoàng đế trẻ tuổi này. Hắn vì có nhi nữ, và có thê tử ở bên cạnh mà cảm thấy vui sướиɠ. Nàng có thể làm bộ quên mất mình chỉ là một người trong số những phi tần trong hậu cung của hắn. Ít nhất trong tranh nàng có thể làm như thế.
Nhưng hiện tại nàng cũng không nắm chắc Lý Tri Mân có thích hay không, bởi vì hiện giờ hắn là hoàng đế, không muốn người khác nắm được suy nghĩ. Nàng giương mắt nhìn Lý Tri Mân, ánh nến lay động, biểu tình của hắn cũng lúc ẩn lúc hiện dưới ánh nến, Quan Âm nô ngọt mà ôm cổ hắn, đem khuôn mặt nhỏ như cánh hoa dán bên cạnh hắn, giống như toàn tâm ỷ lại. Không biết từ khi nào Quan Âm nô vốn sợ người lạ đã tiếp nhận vị phụ thân này.
Lý Tri Mân rốt cuộc cúi đầu nhìn vào ánh mắt chờ mong của Duật ca nhi: “Vẽ rất khá, a cha thích lắm……” Khuôn mặt Duật ca nhi sáng ngời: “Con mèo này có đẹp không? Còn có đóa hoa trêи tóc muội muội đều là con vẽ đó! Cố sống động không? Ngài xem, đóa hoa này là con đặc biệt chọn hai màu……”
Lý Tri Mân bật cười, lặng lẽ nhìn Triệu Phác Chân một cái, nhìn thấy trêи mặt nàng đều là tươi cười, không khí quả thực quá tốt thì hắn hơi rũ tay, khẽ không tiếng động mà nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng dưới tay áo, khiến nàng hoảng sợ nhưng cũng không giãy giụa.
Một đêm nay thực sự rất vui vẻ. Đầu tiên là dùng bữa tối do Triệu Phác Chân tự mình làm. Vì ban ngày mọi người ăn cung yến đã ăn không ít dầu mỡ cùng điểm tâm nên nàng chỉ làm chút cơm nhà thanh đạm. Ăn xong, Lý Tri Mân ở trong điện phê sổ con, Triệu Phác Chân cùng các bà иɦũ ɦσα đưa hai đứa nhỏ đi tắm, rồi lại dỗ chúng ngủ. Quan Âm nô có thói quen tốt nhất nên rất nhanh đã ngủ, lúc sau là Duật ca nhi. Hắn ngủ trong chốc lát lại kéo Triệu Phác Chân nhẹ giọng nói: “A nương, hôm nay trước triều có xảy ra chút việc, phụ hoàng không cho con nói với ngài, bảo là đừng để tiểu nhân làm hỏng vui vẻ.”
Đôi mắt hắn đen như mực, trong lòng hắn cực kỳ mâu thuẫn. Hắn là do mẫu thân nuôi lớn nên từ trước tới giờ chưa từng gặp chuyện bối rối thế này. Lý Tri Mân không biết tâm tính của hài tử, nếu hắn không đề cập tới thì đại khái đứa nhỏ này sẽ quên luôn, dù sao một ngày này cũng nhiều việc, hắn cũng chẳng để ý hết được. Nhưng hắn lại cố tình dặn dò một câu này khiến bạn nhỏ ngủ không yên, cứ trằn trọc, cuối cùng vẫn không giấu nổi mà lưangj lẽ nói với mẫu thân: “Hôm nay lúc hiến thọ, Sở Vương thượng tấu với phụ hoàng, thỉnh lập nguyên phi làm hậu, còn nói một đống lớn những gì mà con nghe không hiểu lắm. Sau đó Văn Đồng tổng quản dẫn con đi xem người ta tiến cống voi nên cũng không nghe được đoạn sau.”
Triệu Phác Chân ngẩn ra, sờ sờ mái tóc đen của hắn, cười nói: “Không phải chuyện gì lớn, con ngoan ngoãn ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, mọi việc đã có phụ hoàng rồi.” Tiểu Thái Tử nghe được mẫu thân nói chắc chắn như thế thì rốt cuộc cũng an tâm, cười đến cong cong đôi mắt: “Con cũng cảm thấy phụ hoàng sẽ an bài tốt, con không muốn gọi người khác là mẫu thân đâu.”
Triệu Phác Chân có chút đau lòng mà sờ sờ mặt hắn: “Đương nhiên, mau ngủ đi.” Đứa nhỏ này cũng không biết đã giữ chuyện này trong lòng bao lâu rồi. Đứa nhỏ trong hoàng gia thật đáng thương. Lúc trước Lý Tri Mân giấu kín chuyện phụ thân và bá mẫu thông ɖâʍ lâu như vậy thì không biết hắn đã khổ sở thế nào. Cũng khó trách hắn không bao giờ thổ lộ tiếng lòng, hắn không tìm được người nào đủ tín nhiệm để nói hết, chỉ có thể cất giấu bí mật kia thật sâu. Ai hắn cũng cảnh giác, đề phòng, lâu dần mới thành tính tình vừa lạnh vừa cô độc thế này. Chắc hắn vĩnh viễn cũng không còn nhớ rõ vẫn còn có lựa chọn là mở lòng thành thật với người khác. Sống cùng người như vậy kỳ thực rất mệt, hắn nghĩ cái gì mình còn phải tốn tâm sức đi đoán, nhưng —— ai bảo mình thích hắn chứ?
Hài tử được mẫu thân hứa hẹn thì an tâm đi ngủ, mới một lát đã ngáy khò khè nho nhỏ. Triệu Phác Chân đắp chăn cho bọn họ đàng hoàng, vén kỹ màn rồi mới lặng lẽ đi ra, thấy Lý Tri Mân vẫn đang phê sổ con dưới đèn —— khóe miệng hắn vẫn chứa tươi cười, lúc nhìn thấy nàng đi ra thì ánh mắt sáng lên, buông bút cười nói: “Bọn nhỏ đều ngủ rồi sao? Để trẫm trải đầu cho nàng nhé?”
Không thể mất hứng được, hôm nay là sinh nhật hắn, nàng đem những lời muốn hỏi cùng với việc xảy ra ở cung yến hôm nay nuốt xuống. Dù sao chuyện lớn như thế căn bản không giấu được, cứ để xem thế nào! Còn nàng không thể cô phụ một đêm đẹp đẽ này được, vì thế nàng mỉm cười nói: “Được.”
Một đêm hết sức ngọt ngào vấn vương, Lý Tri Mân đã lâu chưa thấy Triệu Phác Chân chủ động như thế thì vui mừng khôn xiết. Hai người triền miên hồi lâu, thẳng đến nửa đêm mới ôm nhau ngủ. Sáng ngày hôm sau Lý Tri Mân lại thượng triều sớm.
Triệu Phác Chân quả nhiên lại nhận được sổ con của Ứng phu nhân nói muốn gặp nàng. Nàng biết cái này liên quan tới chuyện Sở Vương thỉnh phong hậu vì thế vội vàng cho người để bà tiến vào.
“Lúc đó Sở Vương không biết làm sao, vào lúc hiến thọ lễ, bỗng nhiên hắn ở trước mặt các sứ thần, và quan lại của triều đình mà nói hiện nay càn khôn đã định, nhật nguyệt đến ngày, thiên hạ ổn định, con dân có phụ mà không có mẫu, vì thế khẩn cầu hoàng thượng sớm ngày lập nguyên phi làm hậu, thống lĩnh lục cung, mẫu nghi thiên hạ.” Ứng phu nhân kể rõ với Triệu Phác Chân.
Triệu Phác Chân nhớ tới lúc trước Lý Tri Bích một lòng si tình với Thượng Quan Quân thì thở dài: “Việc hắn có thể làm cũng chỉ là thay Thượng Quan Quân bất bình.”
Ứng phu nhân cười lạnh: “Bất bình? Với thân phận xấu hổ đó mà hắn dám ở ngày sinh nhật của Hoàng Thượng mà khiến hoàng đế ngột ngạt ư? Quả là không biết điều, tính tình Hoàng Thượng còn tốt, chỉ nói Hoàng Thái Hậu đi chưa được ba năm, việc này để bàn sau. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, quỳ gối ở đó nói cái gì mà Thượng Quan Quân thân là chính phi của Hoàng Thượng lúc chưa lên ngôi, lại hầu bệnh, tận hiếu với Thái hậu, trung thành chưa từng có. Cho dù Hoàng Thái Hậu còn trêи đời cũng sẽ cảm thấy vui mừng, hy vọng sớm ngày phong nàng ta làm hậu, để an lòng người trong thiên hạ. Chỉ còn chưa chỉ vào mũi Hoàng Thượng mắng hoàng đế khắt khe với nguyên phi, vong ân phụ nghĩa nữa thôi.”
Triệu Phác Chân yên lặng không nói gì, Ứng phu nhân lại cười nói: “Kết quả ngươi đoán thế nào? Thượng Quan Khiêm cư nhiên đứng ra, quỳ xuống khiêm tốn nói Quý Phi nương nương thân có bệnh kín, không có cách nào sinh don, tự nguyện làm người hiền đức……”
Triệu Phác Chân lắp bắp kinh hãi, chuyện này đúng là chưa từng có. Nàng giương mắt nhìn Ứng phu nhân mà trêи mặt bà đều là khinh thường, liên tục cười lạnh: “Ta đúng là thương hại Thượng Quan Quân. Lúc trước Thượng Quan Khiêm đối với nữ nhi này sủng ái thế nào, kể cả lúc phát hiện không phải con mình thì vẫn cắn răng nhận, từ bỏ ngươi. Ta còn tưởng cha con bọn họ tình thâm thế nào, hóa ra cũng không tránh được một ngày này! Đại khái kể cả không có con thì có thể lấy con người khác nuôi dưới danh nghĩa, nhưng một lời này khiến Sở Vương cũng sợ ngây người. Ai có thể nghĩ chính phụ thân của Quý Phi sẽ đi hủy tương lai của nữ nhi nhà mình chứ? Cuối cùng Tống đại nhân phải ra mặt nói mấy câu, lại cho xiếc múa vào trình diễn mới gạt được chuyện này đi. Nhưng hiện giờ khắp thiên hạ đều biết Thượng Quan Quý Phi không thể sinh ɖu͙ƈ, không thể ngồi lên hậu vị, tương lai nếu có lên ngôi thì đúng là tự vả mặt!”
Triệu Phác Chân hít sâu một hơi, hiển nhiên cũng có chút không thể tin được: “Vì sao ông ta lại làm thế……” Ứng phu nhân lạnh lùng nói: “Bọn họ chính là muốn chọn lựa phe cánh, hiển nhiên muốn chọn người tốt nhất. Trêи người ngươi vẫn có dòng máu của Thượng Quan gia, lại đã sinh Thái Tử, được Hoàng Thượng sủng ái, bọn họ không hề ngốc. Mắt thấy Lý Tri Bích nói ra những lời kia, nếu Hoàng Thượng có nghi ngờ do Thượng Quan gia đứng sau lưng thúc đẩy, sẽ nghi kỵ thì không xong. Vì thế ông ta mới đứng ra từ chối ngôi vị Hoàng Hậu, là muốn từ bỏ lòng nghi ngờ của Hoàng Thượng. Thượng Quan Khiêm người này, tài hoa thì có nhưng chỉ biết bo bo giữ mình, thật đúng là khiến người ta cười chê.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]