Chương trước
Chương sau
Triệu Phác Chân lắp bắp kinh hãi, đám nữ quan bên cạnh đã sớm tiến lên che chở cho nàng, đồng thời quở trách người kia: “Vô lễ! Còn không lùi lại!”

Triệu Phác Chân nhìn chăm chú vào nữ học sinh kia, thấy nàng ta búi tóc như mây, da tuyết trắng, tuy trêи người mặc đồng phục như những học sinh khác, dùng trúc trâm, nhưng vẫn có thể nhận ra dung mạo kinh người, chỉ là thoạt nhìn đã không còn trẻ nữa. Nàng lục tìm trong trí nhớ của mình, sau đó ra hiệu cho người bên cạnh mình lui ra, hỏi: “Đỗ Sương Nhi?”

Trêи mặt Đỗ Sương Nhi vui vẻ: “Phải, thϊế͙p͙ lúc trước từng đến cầu tiên sinh dạy bảo, nhưng lúc trước ʍôиɠ muội không biết chuyện, sau đó gặp sai người, giữa thời loạn thế, vận mệnh chìm nổi, dần dần mới biết lời lúc trước tiên sinh dạy đúng là mỗi chữ ngàn vàng. Vì thế thϊế͙p͙ liền muốn xuất gia, thanh tâm quả ɖu͙ƈ, tu hành mấy năm. Nghe nói nữ học chiêu sinh, thϊế͙p͙ liền dùng tiền bạc tích cóp mấy năm để làm học phí, hy vọng có thể có nơi an cư lạc nghiệp.” Vốn nàng ta bị người Trần gia sai khiến, lấy thân phận hoa khôi, gióng trống khua chiêng hướng Triệu Phác Chân cầu học, cuối cùng lại bị đuổi đi, sau mấy năm phiêu dạt, lại đi tới Đông Đô cầu học. Lúc này thình lình phát hiện người khởi xướng nữ học chính là vị Lang Hoàn nữ quan ở Dương Thành lúc trước thì nàng ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ vì sao lúc trước Lục thứ sử nói có thể được làm học sinh của nàng là phúc phận cực lớn. Nhưng mà nàng ta xấu hổ nên chưa từng dám đến trước mặt Triệu Phác Chân lộ diện, nhưng hôm nay bí quá hóa liều, vì không thể tiếp tục ngây ngốc nữa.

Triệu Phác Chân hơi hơi kinh ngạc, nghe lời nàng ta nói thì cũng mờ mịt. Hẳn nàng ta muốn giấu thân phận phong trần của mình nên nàng cũng không vạch trần, chỉ cười nói: “Ngươi đã hiểu ra thì quá tốt, hiện tại ngươi có yêu cầu gì?”

Đỗ Sương Nhi hơi hơi ngẩng đầu, làm như khó có thể mở miệng, nhìn quanh, nhẹ giọng nói: “Thϊế͙p͙ muốn bẩm báo riêng với nương nương.”

Triệu Phác Chân gật gật đầu, Hoa Uyển thấy thế cười nói: “Nương nương còn có việc, ta cũng cáo từ trước, trở về an bài chút việc, mấy ngày nữa ta lại tới báo danh với nương nương.”

Triệu Phác Chân hơi hơi có chút luyến tiếc Hoa Uyển, nhưng vẫn gật gật đầu, lại xua tay để đám nữ quan và nữ sinh vây quanh tan đi, sau đó đi vào trong phòng khách, lại kiểm tra một vòng mới để Đỗ Sương Nhi quỳ ở trước đường bẩm báo.

Triệu Phác Chân hỏi: “Được rồi, ngươi có thể nói, là có gì khó khăn sao?”

Đỗ Sương Nhi nói: “Nương nương cũng biết lúc trước thϊế͙p͙ làm nghề gì, hiện giờ trăm triệu không dám mặt dày tiến lên cầu làm đệ tử của ngài, chỉ là mấy năm nay Sương Nhi đã xuất gia, thật vất vả mới tìm được một chỗ yên tĩnh, cho rằng có thể sống phần đời còn lại ở đây, không nghĩ tới hôm qua lại bị giáo vụ gọi đến, nói đã tra được chuyện thϊế͙p͙ giấu diếm, không cho thϊế͙p͙ ở lại. Thϊế͙p͙ đau khổ cầu xin nhưng giáo vụ tuy có chút đồng tình, cũng nói đây là do cấm vệ quân bên kia tra ra, cũng không do nữ học bên này làm chủ. Vì thế lúc này thϊế͙p͙ mới mặt dày cầu nương nương. Tuy nói lúc trước thϊế͙p͙ thân bất do kỷ, nghe Trần gia sai khiến tính kế nương nương, nhưng sau khi ngài rời đi, Trần gia cũng liên tiếp bị hạch tội, bị quan phủ xét nhà, đã sớm đổ. Hiện giờ sau lưng thϊế͙p͙ không có ai sai sử, chỉ là thân thế phiêu dạt, muốn tìm một chỗ để an ổn nửa đời còn lại. Hiện giờ thế đạo bên ngoài gian nan, khẩn cầu nương nương mở lòng từ bi, giải cứu cho thϊế͙p͙ một mạng.”

Triệu Phác Chân hơi hơi có chút xuất thần, bỗng nhiên nhớ tới thời gian này trong cung của mình có thiếu một vài tiểu cung nữ và nội thị. Mà Đỗ Sương Nhi lúc này cũng không dám nói nữa, chỉ quỳ gối phía dưới nhìn mình, Triệu Phác Chân phục hồi tinh thần lại nói: “Ngươi đi về trước đi, ta tìm người tới hỏi một chút, nếu ngươi quả thực không có lòng khác thì có thể ở lại.”

Đỗ Sương Nhi biết vị nương nương trước mặt này nhất ngôn cửu đỉnh nên cũng không hỏi nhiều mà dập đầu, đi xuống.

Triệu Phác Chân lại kêu người tới hỏi: “Hiện giờ là chi câm vệ nào đang quản trong cung? Là Thượng Quan đại nhân sao?”

Nữ quan vội trả lời: “Cũng không phải, Thượng Quan tướng quân lãnh bắc nha, nam nha là Cao Linh Quân tướng quân. Thượng Dương Cung này lại do Huyên Hải Đường tướng quân quản.”

Huyên Hải Đường? Triệu Phác Chân gật gật đầu, phân phó nói: “Đi thỉnh hắn đến đây, nói là ta có chút lời muốn nói.”

Huyên Hải Đường rất nhanh đã tới, lưu loát mà hành lễ, hắn đã biết chuyện Đỗ Sương Nhi chặn đường Triệu Phác Chân nên giống như trước kia, gọn gàng dứt khoát thông báo: “Đức phi nương nương hẳn là đang muốn hỏi việc của hoa khôi kia. Nữ học sinh kia thần có vô tình gặp mấy hôm trước, lại nhận ra. Hiện tại Hoàng Thượng nghiêm túc thẩm tra cung cấm, nương nương bên này càng phải làm nghiêm ngặt, bởi vì cũng không tra ra nàng ta làm gì có hại, cũng không cấu kết với người không tốt nào nên thần chỉ khuyên nàng ta rời đi. Không nghĩ tới nàng ta lại không từ bỏ ý định tới quấy nhiễu nương nương.”

Triệu Phác Chân nói: “Hoàng Thượng đang nghiêm tra cung cấm sao? Vậy mấy nữ học sinh này Huyên tướng quân đêỳ đã nghiêm túc kiểm tra qua sao?”

Huyên Hải Đường lộ ra một nụ cười kỳ quái: “Tất nhiên, nương nương là kim thể, nếu có người nào khả nghi tiến vào, khiến ngài có sơ xuất gì, thì toàn bộ cấm vệ quản nữ học sẽ bị phạt, mà thế sợ cũng chẳng thể khiến bệ hạ bớt giận. Hộ vệ bên người nương nương đều ấn theo tiểu chuẩn của bệ hạ mà chuẩn bị, người có thể đi đến trước mặt ngài đều bị lục soát, đồ ăn thức uống thì càng không cần nói, chưa từng có bất luận thứ đồ ăn bên ngoài nào được đưa tới trước mặt nương nương.”

Triệu Phác Chân trầm mặc không nói, Huyên Hải Đường nhìn nàng một cái, lại trấn an nói: “Gần đây tra được một ít kẻ không trung thực, từ khi Thái Thượng Hoàng trở về, có vài kẻ tiểu nhân quấy phá. Theo thần được biết thì hôm qua trong cung đã đánh chết hơn ba mươi người, tội danh đều là nhìn trộm hành tung của thánh thượng. Cũng có nhiều hạ nhân sinh bệnh, lớn tuổi, không làm được việc cũng đều bị tống cổ ra khỏi cung. Quý Phi nghe nói còn đến chỗ Thượng Quan Lân cầu, thậm chí khóc lóc để giữ lại một lão mụ mụ câm điếc hầu hạ nàng ta đã lâu.”

Trong lòng Triệu Phác Chân vừa động đã hiểu rõ người kia hẳn là bà иɦũ ɦσα Liễu thị. Hóa ra Thượng Quan Quân vẫn đón bà ta vào trong cung. Nàng giả bộ hiếu kỳ hỏi: “Lão mụ mụ câm điếc ư, vậy hẳn là hạ nhân mà Quý Phi rất coi trọng, trong cung cũng không khó khăn gì việc nuôi thêm một người rảnh rỗi.”

Huyên Hải Đường nói: “Theo quy của của Hoàng Thượng định ra thì những người không thể làm việc đều phải ra khỏi cung nhưng Thượng Quan Quý Phi rốt cuộc là muội muội của Thượng Quan Lân, nàng ta lại rất coi trọng mụ mụ kia, thậm chí còn thỉnh Công Tôn quốc sư chẩn trị cho bà ta. Vì thế Thượng Quan Lân cuối cùng cũng giơ cao đánh khẽ, vẫn giữ mụ mụ kia lại.”

Triệu Phác Chân hỏi: “Thượng Quan tướng quân cũng gặp qua lão mụ mụ kia rồi sao?”

Huyên Hải Đường lắc đầu: “Cũng chưa, chúng thần điều tra cung cấm cũng không được phép đi tra xét hậu cung của phi tần. Cũng đâu phải tra thích khách, chẳng qua là chiếu theo danh sách nội vụ báo lên mà điều tra. Dựa theo danh sách đó, Quý Phi lại không chịu thả người, Thượng Quan tướng quân từ nhỏ đã có cảm tình tốt với vị muội muội này, hơn nữa lúc trước vào cung đã điều tra qua, bà ta quả thực chỉ là một mụ mụ vừa câm vừa điếc, trước nay chưa từng ra khỏi cửa, không phải người quan trọng gì.”

Triệu Phác Chân gật gật đầu, lại đổi đề tài: “Hoa khôi này thân thế xấu hổ, nhưng đã sửa đổi, cũng không làm gì xấu, lại có chút tài học, thỉnh Huyên tướng quân nể mặt ta để nàng lại.”

Huyên Hải Đường nói: “Nương nương đã mở miệng thì có thể lưu nàng ta lại.” Hắn cười nói: “Kỳ thật nương nương không cần phải khách khí với thần như vậy, Hoàng Thượng đem Bạch gia cùng ngài chặt chẽ buộc chặt ở bên nhau, chúng ta đã cùng một thuyền, Thừa Ân Hầu chỉ có Bạch Anh muội muội là nữ nhi, cũng không thể quản quá nhiều tài phú, Hoàng Thượng cho ông ấy một con đường này, ông ấy sau này sẽ chỉ trung thành với ngài. Vì thế ngài không cần khách khí, chỉ cần coi chúng ta là người nhà, muốn làm gì chỉ cần sai sử là được.”

Triệu Phác Chân ngẩng đầu, Huyên Hải Đường vẫn cười nói: “Hoàng Thượng đối với nương nương dụng tâm, chúng thần đi theo ngài ấy đều đã rõ ràng. Bạch gia có tài phú lại không có căn cơ, cần nương nương nâng đỡ, mà nương nương lại yếu thế, vì Thái Tử và công chúa suy nghĩ thì có thể mượn lực của Bạch gia, có gì phải ngại đâu?”

Triệu Phác Chân gật gật đầu nói: “Đa tạ Huyên đại khuyên bảo.”

Trêи mặt Huyên Hải Đường lộ ra tươi cười sung sướиɠ: “Lại nói, trước đó vài ngày có người hướng Hoàng Thượng hỏi thăm tin tức Triệu nữ quan lúc trước hầu hạ bên người bệ hạ, ta hỏi ra thì hóa ra là Mạc thế tử của Liên Sơn thổ ty, cùng người tự xưng là huynh trưởng của nương nương. Bọn họ hiện giờ ở Quốc Tử Giám đọc sách, không biết nương nương có muốn gặp họ không?”

Triệu Phác Chân hơi hơi có chút buồn bã, lắc đầu nói: “Không cần.” Triệu gia trước nay đều không phải nhà của nàng. Mà Bạch gia cũng là Hoàng Thượng tìm cho bé gái mồ côi như mình, hắn cũng không biết Ứng phu nhân chính là mẫu thân của mình, hắn dụng tâm tính toán khổ sở như thế khiến nàng cũng không hận nổi hắn.

Huyên Hải Đường gật gật đầu: “Vâng, Hòang Thượng nghe xong bẩm báo cũng nói không được để bọn họ điều tra loạn, sau đó lại đổi chủ ý để thần đến báo ngài một tiếng.” Ngày thường bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không chịu để người khác làm trái ý, nhưng trước mặt vị Đức phi này ngài ấy lại nhân nhượng nhiều lần. Đám cận thần bọn họ đã sớm biết vị Đức phi nương nương này sớm hay muộn cũng sẽ có ngày ngồi lên hậu vị.

Triệu Phác cũng có chút ngoài ý muốn, chút khó chịu vì cuộc thanh tra cung đình cũng bị việc này làm tan đi không ít. Nàng đứng lên, Huyên Hải Đường khom người hướng nàng cáo lui, nhưng suy nghĩ xong lại nói: “Mấy ngày nay hạ thần phải đi ra ngoài, cũng đã thỉnh xin nghỉ với Hoàng Thượng. Nếu nương nương có việc muốn sai sử thì có thể nói với Cao Linh Quân đại nhân, cũng không khác gì. Nếu cần yêu cầu hỗ trợ thì chỉ cần cho nội thị đến truyền lời là được.”

Triệu Phác Chân ngẩn ra: “Ngươi mới tân hôn, lại muốn đi xa sao? Hoàng Thượng có việc gì mà ngươi lại phải đi?”

Huyên Hải Đường lộ ra chút ý cười khó phát hiện, hắn biết vị nương nương này trêи mặt thì khách khí với Bạch gia nhưng vẫn đau lòng Bạch Anh nên hắn cúi đầu nói: “Cũng không có đại sự gì, chỉ là nghe nói biên giới Đông hải lại có hải tặc, thủ pháp giết người cướp bóc giống với kẻ giết nhà thần như đúc vì thế thần muốn đi xem, rất nhanh sẽ trở về. Nương nương không cần lo lắng. Xưa đâu bằng nay, đám hải tặc này nếu đã rơi vào tay thần thì thần sẽ quét sạch bọn chúng. Nếu đúng là những kẻ ác năm xưa thì cũng coi như thần đã rửa được thù, an ủi ta cha mẹ thần trêи trời, bọn họ có linh thiêng thì cũng sẽ được vui vẻ, lại tạo phúc cho dân, dù sao cũng là làm việc.”

Triệu Phác Chân vẫn thở dài trong lòng, dặn dò hai câu: “Mọi thứ đều phải cẩn thận, ngươi hiện giờ không giống trước, chớ nên liều lĩnh, gặp chuyện phải nhớ đến Anh Nhi.”

Huyên Hải Đường cười khom người đáp lời, lại cáo từ. Triệu Phác Chân thấy Huyên Hải Đường lui ra thì lại cho người gọi Vương Đồng lại đây: “Nữ học bên này vẫn nhờ ngươi chú ý nhiều chút. Ta hiện giờ đến đây liền hưng sư động chúng, ngược lại khiến một ít nữ tử không thông qua kiểm tra liền không được tiến vào, làm trái với ý nguyện ban đầu của chúng ta.”

Vương Đồng nhấp miệng cười nói: “Ngài chính là mẫu thân của Thái Tử, thủ vệ nghiêm ngặt cũng là bình thường, thật sự không cần vì thế mà bất an. Nữ nhi thế gia đi ra ngoài cũng đã tầng tầng cảnh giới rồi.”

Triệu Phác Chân khe khẽ thở dài: “Hiện giờ mọi việc cũng đã đi vào quỹ đạo, mấy ngày nay ta cũng sơ sót hai đứa nhỏ, ta phải bồi chúng nhiều một chút mới được.”

Vương Đồng nói: “Cũng tốt, mấy ngày nay thanh danh ngài vang xa, có chút tiểu nhân quấy phá, bịa đặt lời đồn, ở trong cung tránh một chút cũng không tồi, không cần so đo đám cặn bã kia.”

Triệu Phác Chân hơi hơi nhíu mày: “Lời đồn gì thế?”

Vương Đồng nói: “Đều là một ít lời đồn hoang đường, nhưng lại bịa đặt đâu ra đấy, ngài nghe sẽ chỉ tức giận thôi. Nhưng chỉ những kẻ không có kiến thức mới lan truyền còn gia đình đàng hoàng thì có ai nghe lời này đâu?”

Triệu Phác Chân truy vấn nói: “Ta không biết, thỉnh Vương phi nói cho ta.”

Vương Đồng vốn chỉ muốn nhắc nhở nàng, thấy thế thì cười nói: “Nói cách khác nương nương vốn là nữ quan hầu hạ Hoàng Thượng lúc trước, sau khi thả ra lại chưa nạp sính lễ đã đến bên cạnh hầu hạ Hoàng Thượng, cử chỉ ɖâʍ đãng. Tuổi tác của Thái Tử không khớp, xuất thân có vấn đề gì đó.”

Trong lòng Triệu Phác Chân nổi lên hàn ý, nghĩ đến lời nói của Huyên Hải Đường hôm nay thì cũng giống như đang nhắc nhở mình, là ai động thủ chứ? Thượng Quan gia hẳn sẽ không làm, bọn họ vẫn muốn bám vào thân nữ nhi là mình, tuyệt sẽ không tự hủy căn cơ, vậy có thể là ai chứu? Thượng Quan Quân sao? Nàng ta xác thật là người được lợi nhất, nhưng một mình nàng ta cũng không có căn cơ, mọi việc đều phải qua Thượng Quan nhất tộc, mà nàng ta hiện giờ vẫn chưa phong hậu, cũng không có hài tử, vội vàng công kϊƈɦ căn cơ của Thái Tử cũng không để làm gì. Thôi thị sao? Dao động căn cơ của Thái Tử đối với bà ta có lợi gì? Lý Tri Bích ở trước mặt mọi người thề độc còn chưa khiến bà ta chết tâm sao? Nhưng kể cả xuất thân của Thất Cân có vấn đề thì mình cũng chỉ là một phi tử, Hoàng Thượng muốn sinh một Thái Tử thân thế trong sạch thì cũng dễ dàng, loại thủ đoạn vụn vặt này chỉ nhằm vào một phi tử không quan trọng như mình, đối với Hoàng Thượng cũng không làm được gì. Muốn khiến cho hoàng đế bất lợi, hoặc là trả thù, hoặc là mưu tính, không biết bọn họ có ý gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.