Bởi vì có hài tử, bọn họ không thể đi quá nhanh, đồng thời để tránh tai mắt mọi người nên bọn họ đều tránh đến nghỉ trọ ở thành trấn lớn, mà đều là dựng trại nghỉ ngoài trời. Càng lên phía bắc, thời tiết càng lạnh.
Từ trước đến nay Lý Tri Mân đều không phải người nói nhiều, từ khi trùng phùng, thẳng thắn nói chuyện sau thì hắn lại khôi phục bộ dạng trầm mặc suy nghĩ sâu xa như ngày trước. Tuy rằng không thích nói chuyện nhưng sau khi hắn khỏi bệnh thì vẫn để Triệu Phác Chân mang theo hài tử cùng hắn ngồi trong một chiếc xe ngựa, phảng phất thời thời khắc khắc đều hy vọng bọn họ ở bên cạnh mình. Cho nên đa số thời gian hắn chỉ nhìn Triệu Phác Chân dỗ hài tử, đổi tã, cho bυ", những việc buồn tẻ lặp lại đó.
Có một ngày Triệu Phác Chân mơ mơ màng màng ôm hài tử ngủ thϊế͙p͙ đi, lúc tỉnh lại thì thấy ánh nắng chiều chiếu vào đầy khoang xe, mà xe đã ngừng lại, mành được đẩy ra, hẳn là đang nghỉ ngơi chỉnh đốn. Trong thùng xe to rộng thoải mái lúc này ấm áp sáng ngời. Nàng mới từ trong mộng đẹp an nhàn thoải mái tỉnh lại, lười biếng mà xoay đầu trêи gối mềm mại, thấy được sườn mặt của Lý Tri Mân ở bên cạnh. Gương mặt hắn thon gầy, hình dáng rõ ràng, môi tái nhợt, đang chuyên chú mà nhìn đứa nhỏ đang nằm cạnh nàng.
Lúc này nàng mới phát hiện Thất Cân không biết từ khi nào đã sớm tỉnh, đang an an tĩnh tĩnh mà ʍút̼ ngón tay của chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106164/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.