Bạn nhỏ Thất Cân tỉnh lại phát hiện mẫu thân quen thuộc không thấy đâu, lại có một nam nhân không quen biết ở bên cạnh thì oa oa khóc lớn. Lúc hắn thấy mẫu thân tiến vào liền vội duỗi tay muốn ôm. Tiếng khóc của hắn lảnh lót, đinh tai nhức óc, Lý Tri Mân hoàn toàn không thể tưởng tượng được một đứa bé nhỏ xíu như hắn, tối qua rõ ràng ngủ yên ngoan ngoãn đáng yêu như con lợn con thế mà hiện giờ lại có thể phát ra tiếng khóc vang dội giàu lực xuyên thấu như vậy. Lúc nhìn thấy Triệu Phác Chân tiến vào, hắn phảng phất giống được người cứu giúp, vội đưa hài tử cho nàng.
Triệu Phác Chân cũng bất chấp nhìn thấy Vương gia vốn cao quý nay lại chật vật buồn cười đến thế, vội đón lấy hài tử, thay hắn cởi tã lót đã ướt đẫm, rồi lại đem tã khô ráo ấm áp đặt trêи nắp lò sưởi giúp hắn mặc vào. Quần áo mặc xong, tã lót mặc xong, lại được ôm vào trong lòng nhưng đứa nhỏ bị kinh hách vẫn đang khóc lóc. Triệu Phác Chân theo thói quen vạch áo ra thành thạo mà cho hắn bυ". Thất Cân cũng thành thạo mà một ngụm ngậm lấy, lập tức ngừng khóc, chỉ có tiếng nuốt vang lên.
Trong phòng an tĩnh lại, Triệu Phác Chân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại ngẩng đầu nhìn thấy Lý Tri Mân đang chuyên chú mà nhìn chằm chằm hài tử đang ăn sữa. Nàng oanh một cái, chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, vội xoay người đem tầm mắt Lý Tri Mân ngăn lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106161/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.