Triệu Phác Chân nói: “Năm xưa Lý Nhất Kiều vì con vợ cả bái sư, tiên sinh hơi có chút danh tiếng trêи triều đình đều uyển chuyển từ chối, chỉ có Doãn lão tiên sinh, thu Vương Mộ Nham làm nhập thất đệ tử.”
Lại có người khe khẽ nói nhỏ: “Lý Nhất Kiều là ai?”
“Đông Dương công chúa a!”
“Hoắc, kẻ kia lần trước thế nhưng lại không bị liên lụy sao?”
Triệu Phác Chân nói: “Nhưng lúc Lý Nhất Kiều mưu phản bị đền tội thì Doãn lão tiên sinh không hề tham gia, có thể toàn thân mà lui.”
Sự tình liên quan đến đại án mưu nghịch, mọi người khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt Trần Đạo Hiểu chớp động, cũng trầm mặc đi xuống, có người lớn mật hỏi Triệu Phác Chân: “Cái này có liên quan gì tới việc làm chủ khảo nữ khoa cửa của ông ta chứ?”
Triệu Phác Chân mỉm cười nói: “Doãn lão tiên sinh ở trêи triều là người được tôn trọng nhất. Ông ấy làm việc đều xuất phát từ công tâm, không ỷ công, tuyệt cũng không thiên vị, nếu cảm thấy học sinh có thể thu thì vô luận cha mẹ hắn là người phương nào ông ấy cũng sẽ thu, nếu cảm thấy việc này không thể thì vô luận chỗ tốt thế nào ông ấy cũng sẽ không chạm tới.”
“Như vậy ý Triệu tiên sinh là vị Doãn lão tiên sinh này sẽ tận lực công bằng mà khảo thí sao?” Người hỏi chuyện đã bất tri bất giác mà thu lại chút miệt thị lúc trước. Doãn Đông Liễu từng là lão sư của Vương Mộ Nham, người ở kinh thành hẳn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106138/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.