Lý Tri Mân ở trong vương phủ, nghe Văn Đồng đọc tin tức Cao Linh Quân chuyển tới, rồi gọi Tống Triêm tới.
Tống Triêm nhìn vào tin này, cười to nói: “Ta đã nói ngài không nên thả nàng ra, đúng là một nhân tài, về quê rồi còn cấp một khoản sinh ý lớn như vậy cho Vương gia, thật là có năng lực! Nhưng sao nàng lại biết Quảng Châu đô đốc Lục Hữu Dung là người của điện hạ chứ? Điện hạ nói cho nàng sao?”
“Không phải ta.” Mặt Lý Tri Mân không có biểu tình. Hắn mới khỏi bệnh, cả người vẫn có thần sắc ốm yếu, nghiêng nghiêng người nằm trêи giường.
Tống Triêm cười ha ha, bộ dáng thập phần vui sướиɠ khi người gặp họa: “Quả nhiên đứa nhỏ kia giỏi giấu diếm, lại lừa được ngài thả nàng đi. Nếu sớm biết nàng có thể nhìn ra từ chút ít dấu vết ngày thường những bí mật lớn của ngài thì sợ là dù thế nào thì ngài cũng sẽ không thể tha cho nàng! Hay lắm! Hay lắm!” Tống Triêm vui vẻ đầy mặt, nhưng Lý Tri Mân lại xụ mặt, nói: “Việc làm ăn của Thái Tử, ta không muốn dính đến.”
Tống Triêm ha hả cười một tiếng: “Không muốn dính dáng sao? Ta hỏi ngài, bây giờ ngài còn bao nhiêu tiền? Có bao nhiêu tiền để làm chuyện này nọ, mà thu vào của ngài hiện giờ có bao nhiêu? Lúc trước ngài gạt Hoàng Hậu nương nương, đem thôn trang cửa hàng tất cả đều trộm cầm cố, thật vất vả mạo hiểm trêи biển, mới kiếm được tiền lời trở về nhưng rồi lại vẫn giống như nước chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106122/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.