Ngày mùa thu ở phía nam trời vừa cao vừa trong, xanh ngắt một màu, cả ngọn núi trồng quế tỏa mùi hương ngào ngạt. Mọi người trêи yến hội cũng uống đủ rượu nên cũng tiến vào trạng thái hưng phấn, dưới chân núi, nơi nơi là tiếng đàn tiếng nhạc.
Vi lão phu nhân cùng Triệu Phác Chân nhìn nhau trong chốc lát, rốt cuộc bà ta không thể không chịu yếu thế lần nữa: “Nguyện ý nghe cao kiến của nương tử.”
Triệu Phác Chân nói: “Kim thượng đang như mặt trời mọc ban trưa.”
Nhưng chỉ mấy chữ ngắn ngủi này đã khiến Vi lão phu nhân hiểu rõ ý nàng: “Hoàng đế không vội.”
Triệu Phác Chân hồi tưởng những phân tích của Thượng Quan Quân ở trước mặt Lý Tri Mân lúc trước. Không thể không thừa nhận thiếu nữ kia chính là vô cùng có thiên phú về mặt chính trị, cũng vô cùng minh mẫn.
“Không sai, bệ hạ cũng không sốt ruột chuyện xác định người thừa kế, Đông Dương công chúa có ngày hôm nay chính là vì kiêu ngạo quá độ, danh tiếng xấu xa, lại độc tài, hại nước hại dân. Bởi vậy nàng ta ngã xuống là bởi vì thế lực khắp nơi đều cho rằng nàng ta chính là vướng bận. Bệ hạ chính là mượn thế, thuận lợi mà đẩy ngã mầm tai họa này. Nhưng Thái Tử điện hạ lại không giống thế, hắn là cháu đích tôn của Thánh Hậu, danh chính ngôn thuận, sau lưng có Thôi thị duy trì, có rất nhiều đại thần ủng hộ. Hơn nữa hắn là người nhân đức hiền lương, thanh danh rất tốt, bệ hạ muốn phế trữ, tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106117/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.